Chương 1: Xuyên thành nhân thê mang thai, bị con riêng dùng máy hút sữa vắt sữa
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 29/10/2022
-----------
Lúc Diệp Nhất Sâm đi vào thế giới nhiệm vụ thứ hai vẫn còn có chút mờ mịt.
Giờ này khắc này cậu đang đứng trong phòng ICU, trước một cái giường bệnh, nhìn chăm chú vào nam nhân đang cắm đủ loại ống trên người. Tuy rằng đang hôn mê, gương mặt ngập tràn cảm giác ốm yếu bệnh tật nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt mỹ kia, cho dù là đang ngấp nghé bên bờ vực cái chết nhưng vẫn khí thế ngất trời.
Hệ thống giới thiệu: "Đây là chồng cậu - Hạ Vinh."
"Đây là đối tượng nhiệm vụ sao?" Diệp Nhất Sâm hơi nhăn mi.
Nếu đúng là như vậy thật thì hơi khó, dù sao không thể nào mọi nơi mọi lúc ở bên người trong ICU được, rất khó làm nhiệm vụ.
Hệ thống: "Không phải."
Diệp Nhất Sâm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Hệ thống: "Là hai đứa con của hắn."
Diệp Nhất Sâm: "??"
Diệp Nhất Sâm khó tin hỏi: "Cậu nói gì cơ??"
"Hai đứa con trai của hắn, Hạ Trường Sinh và Hạ Thường Tiếu." Hệ thống bổ sung một câu: "Đừng lo lắng, sao tôi có thể sắp xếp thân phận bậy bạ cho cậu được? Bọn họ không phải con ruột của cậu, cậu là mẹ kế."
"Ồ, vậy thì thật sự cảm ơn nha." Nhưng Diệp Nhất Sâm không nghĩ việc mẹ kế đi tiếp cận con riêng lại có cái gì tốt.
Kệ đi, nhiệm vụ là phải làm, dù sao thì người một nhà cũng không phải không có chỗ tốt, ở cùng một chỗ ít nhất có thể mỗi ngày thấy, không biết chừng lượn lờ mấy tháng là thu thập hết giá trị vận khí nhỉ? Diệp Nhất Sâm vực dậy tinh thần.
Cậu không ở trong phòng bệnh nữa, đi ra ngoài cởi trang phục phòng khuẩn. Sau khi cởi ra, cậu đột nhiên phát hiện thân thể có vài chỗ nhô lên, đó chính là bộ ngực và cái bụng tròn vo quá cỡ.
"Thân thể này cần phải giảm béo." Diệp Nhất Sâm không thích cái bụng và... Ngực lớn như vậy.
Hệ thống: "Cậu mang thai, bốn tháng."
3
Diệp Nhất Sâm hoài nghi nhân sinh, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên kết hôn, thành mẹ kế thì không nói, lại còn mang thai! Ngay cả ngực cũng lớn! Vốn tưởng rằng sẽ không ở lại trong các thế giới quá lâu, không cần lo lắng chuyện mang thai nhưng ai ngờ đùng một phát lại cho cậu cái thai bốn tháng!!!
"Làm sao vậy?" Thanh âm trầm thấp truyền đến từ bên cạnh.
Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt nam nhân gần giống như gương mặt tên chồng đang hấp hối của mình, khí thế trầm ổn tinh anh cũng y hệt nhưng chẳng qua nhìn vị này trẻ hơn một chút.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Nam nhân thấy cậu không nói lời nào, ngu si mà nhìn chằm chằm hắn liền không khỏi sinh ra một ít suy nghĩ không tốt.
"Không... Bác sĩ chưa nói gì hết." Diệp Nhất Sâm cúi đầu, căng thẳng nhéo góc áo.
Hạ Vinh nằm ở trên giường bệnh hôn mê thì thôi đi, nhưng vị Hạ Trường Sinh trước mặt này tuổi còn trẻ đã có khí thế như vậy, cộng thêm bộ dạng ít nói ít cười càng khiến người ta tâm sinh áp lực, khó có thể tiếp cận.
Ánh mắt Hạ Trường Sinh dừng lại trên người cậu xoay hai vòng, lại bất động thanh sắc thu hồi: "Về nhà."
Diệp Nhất Sâm theo sau.
-
Diệp Nhất Sâm vừa xuống xe liền mạnh mẽ hút một ngụm không khí tươi mới. Ngồi bên cạnh Hạ Trường Sinh làm cậu không dám thở mạnh, hơn nữa không khí cũng lạnh như băng.
Cậu bắt đầu lo lắng về nhiệm vụ, không còn tâm tư thưởng thức đống biệt thự cao cấp trước mắt, chậm rì rì đi theo phía sau Hạ Trường Sinh.
"Mẹ nhỏ!!" Một bóng hình đột nhiên nhào tới.
Diệp Nhất Sâm đang hồn vía lên mây không kịp phòng bị, dưới chân không có điểm tựa, ngay lúc sắp ngã thì bả vai được kéo lại.
"Hạ Thường Tiếu!" Hạ Trường Sinh đè thấp giọng, không cần quá nhiều trách cứ lại có thể dọa cái người đang gào to kia im như thóc.
"Anh ——" Hạ Thường Tiếu kéo dài thanh âm làm nũng: "Còn không phải vì hai người ném em ở nhà một mình quá buồn chán nên khi mọi người quay về em mới hưng phấn như vậy sao!"
Diệp Nhất Sâm trộm đánh giá Hạ Thường Tiếu.
Hai người này là song sinh đương nhiên tướng mạo sẽ tương tự, nhưng khí chất cùng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Vì trong lúc mang thai, Hạ Thường Tiếu phát dục không đủ cho nên sau khi sinh liền ốm yếu bệnh tật. Sau một lần bệnh nặng lại làm hỏng đầu óc, trí lực trở nên thấp hơn so với bạn cùng lứa tuổi. Hắn lớn lên trong muôn vàn sủng ái, không biết đến thế sự, kể cả cha có bệnh nặng thì cũng còn anh trai kế thừa gia sản, quản lý công ty, có thể vô ưu vô lo sống hết một đời.
Diệp Nhất Sâm suy nghĩ, tên hai người có lẽ chính là lấy vì đối phương nhỉ. Hy vọng em trai sống lâu trăm tuổi nên để anh trai tên Hạ Trường Sinh, hy vọng anh trai vui vẻ, cười nhiều hơn nên em tên là Hạ Thường Tiếu. Tên của họ chúc phúc cho nhau, cũng là hy vọng cả hai có thể tình như thủ túc*.
*Tình như thủ túc: anh em ta như tay với chân~
Có thể thấy người mẹ đặt tên cho họ cực kỳ yêu thương con mình, đáng tiếc lại qua đời vì một lần tai nạn giao thông. Thân phận của mình là mẹ kế vừa được cưới vào cửa, nếu chỉ mỗi Hạ Thường Tiếu thì còn được, nhưng Hạ Trường Sinh tuổi còn nhỏ đã trưởng thành sớm như vậy, nhất định khó có thể thân cận.
Diệp Nhất Sâm thầm nghĩ, nếu không, hay là dứt khoát từ bỏ Hạ Trường Sinh đi?
Thật ra... Cậu có hơi sợ hãi.
"Mẹ nhỏ! Mẹ nhỏ! chơi game với con được không?" Hạ Thường Tiếu ôm lấy cánh tay Diệp Nhất Sâm nói.
"Không được làm loạn, cậu ấy cần nghỉ ngơi." Hạ Trường Sinh nắm cổ áo Hạ Thường Tiếu, liếc về hướng Diệp Nhất Sâm: "Lên lầu."
"À... Ừ." Diệp Nhất Sâm thuận theo mà lên lầu.
Không chỉ bởi vì "mệnh lệnh" của Hạ Trường Sinh làm người khác khó có thể phản kháng, thật ra cậu cũng hơi khó chịu.
Lúc vào phòng, Diệp Nhất Sâm kéo áo thai phụ rộng thùng thình lên, cẩn thận đánh giá thân thể. Bụng như quả khinh khí cầu thổi phồng, bốn tháng cũng không quá lớn, hành động hơi bất tiện nhưng không đến mức khổ sở.
Điều khiến Diệp Nhất Sâm chú ý hơn chính là bộ ngực.
Nơi vốn là đồng bằng bỗng phồng lên, được áo ngực bao bọc tạo thành ngọn núi hùng vĩ. Diệp Nhất Sâm nhìn rãnh sâu hun hút kia, liền có chút tuyệt vọng.
Ít nhất cũng cỡ B đi?
*Cỡ B: bầu ngực từ rộng từ 2.5 đến 5cm, vòng đỉnh ngực từ 78 - 103cm.
12
Cậu cách áo ngực sờ thử, sau khi nhận ra một tay không nắm hết liền không nhịn được muốn khóc.
Sao lại, sao lại như vậy a... Cậu là con trai mà, làm gì có đứa con trai nào có bộ ngực lớn như vậy? Hơn nữa còn phải mặc áo ngực, giống như sở thích mặc đồ biến thái... Nếu thật sự như thế, chẳng lẽ sau này lúc cậu mang thai thật cũng sẽ...
Diệp Nhất Sâm nhỏ giọng khóc, bắt đầu tức giận với thân thể của mình, dùng sức lôi kéo hai bầu ngực, hận không thể túm chúng nó xuống.
Nhưng động tác trừng phạt dần dần khiến cậu có phản ứng kỳ quái, bắt đầu nóng lên rồi phát ngứa, đặc biệt là hai đầu nhũ trướng trướng, cọ đến vải dệt liền đau.
Diệp Nhất Sâm vật lộn mãi mới cởi được cái áo ngực ra, thấy quầng vú lớn hơn so với trước đây, màu đỏ diễm lệ như trái anh đào chín mọng.
Cậu vươn ngón tay, thật cẩn thận chạm vào đầu vú.
"Á..." Diệp Nhất Sâm hơi đau.
Thật là khó chịu...
Diệp Nhất Sâm lại chạm vào, phát hiện vẫn đau liền không dám đụng vào nữa, để nó tự mình mềm xuống.
Cậu cho rằng chỉ cần không chạm vào đầu vú như trước, một lúc sau sẽ khôi phục, nhưng lần này chờ mãi cũng không thấy có gì thay đổi.
"Nó, nó là làm sao vậy a?" Diệp Nhất Sâm gấp đến độ nước mắt đong đầy, ngón trỏ ấn đầu vú, ấn nó trở về nhưng khi buông lỏng tay, đầu vú vẫn hiên ngang đứng thẳng.
"A." Đôi mắt Diệp Nhất Sâm trừng lớn.
Sữa... Sữa chảy ra rồi!!!
Hệ thống nhìn không nổi nữa: "Ký chủ thân mến... Mang thai nên có sữa là bình thường, không thoải mái cũng rất bình thường."
"Tôi không nghĩ như vậy..." Diệp Nhất Sâm khóc thút thít nói: "Hệ thống, hệ thống... Thế giới này chúng ta không làm, từ bỏ được không?"
Hệ thống: "No no, mong cậu kiên nhẫn chờ đợi nha."
Diệp Nhất Sâm bất lực đành phải lấy giấy ấn lên đầu vú, hy vọng nó hút hết đi. Bịt một lúc thấy sữa không ra nữa, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Lúc thả áo