[Đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Chương 47


trước sau


Chương 12: Mang Sâm Sâm uống say về nhà

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: chưa

-------

"Đi mau."

Khi Diệp Nhất Sâm đứng do dự ở cửa được mười lăm phút, hệ thống rốt cuộc cũng không nhịn được nhắc nhở.

"Nhưng mà..." Diệp Nhất Sâm trộm liếc phòng trà một chút.

Có một số đồng nghiệp đã bắt đầu chú ý đến cậu, còn trợn trắng mắt tựa như đã nhìn thấu hồng trần, hoàn toàn không che lấp sự khinh thường của mình.

Ánh mắt kia thật sự khiến người khác khó chịu. Diệp Nhất Sâm cũng hiếm khi chủ động đến tiếp cận người nào như vậy, cọ tới cọ lui nửa ngày cũng không dám bước lên phía trước một bước. Cậu không biết rằng đồng nghiệp nam đứng uống cà phê cùng Nghiêm Hàn đã phát hiện ra mình.

"Diệp Nhất Sâm đang nhìn anh thì phải?" Đồng nghiệp cũng không rút dây động rừng, chỉ hạ giọng làm bộ nói chuyện phiếm với Nghiêm Hàn.

"Hả?" Đuôi mắt Nghiêm Hàn khẽ nhếch, giả vờ lấy đường rồi quay đầu, dùng dư quang nhìn thoáng qua.

Đúng là như vậy.

"Nhất định là cậu ta đã biết thân phận phú nhị đại của anh, muốn lôi kéo quan hệ với anh." Đồng nghiệp vui vẻ hóng drama: "Nhìn người ta do dự như thế nào kìa, có cần để tôi gọi tới giúp anh không? Thật ra thì cậu ta cũng khá xinh đẹp."

Nghiêm Hàn nhàn nhạt nói: "Đừng làm bậy, có lẽ là vì buổi sáng tôi giải vây giúp cậu ấy nên bây giờ cậu ấy muốn tới cảm ơn thôi."

"Chậc chậc, anh tin người quá đấy." Đồng nghiệp lắc đầu thở dài: "Anh toang rồi, lại bị cái người này quấn lên."

Nghiêm Hàn không phán xét gì: "Tôi về trước đây."

Nghiêm Hàn cầm cốc cà phê uống dở đi về phía cửa, khi đi ngang qua Diệp Nhất Sâm liền gật đầu mỉm cười. Bước chân anh hơi nhanh, chưa cho Diệp Nhất Sâm cơ hội phản ứng.

Diệp Nhất Sâm đang đứng ở chỗ cũ ảo não được phản ứng lại cũng đỏ mặt lên, ủy khuất nói với hệ thống: "Tui vừa muốn lại đó thì anh ấy đột nhiên liền tới đây, hơn nữa còn đi quá nhanh, không phải tại tui."


Không kịp phản ứng là nguyên nhân thứ nhất, mặt khác, cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, khi Nghiêm Hàn gật đầu mỉm cười, cậu cảm thấy ý cười trong mắt anh có hơi lạnh.

"Nhất định là anh ấy đã nghe qua chuyện của tui, không muốn để tâm đến tui..."

Hệ thống trầm mặc một lát, an ủi: "Đừng nản chí, cậu làm được mà."

Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình bị hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này cậu cũng không tẩy trắng nổi liền ủ rũ.

Ngay khi cậu đang ngẩn người lại bỗng nhiên nghe thấy có người đi tới nói: "Diệp Nhất Sâm, Nghiêm Hàn là người hiền lành nhưng đừng có cảm thấy ai cũng hiền lành như anh ấy. Anh ấy không nhìn ra tâm tư của cậu nhưng cũng không có nghĩa rằng những người khác cũng không nhìn ra. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nảy sinh mấy suy nghĩ bậy bạ. Loại người như cậu căn bản không xứng với anh ấy."

Là đồng nghiệp đứng nói chuyện với Nghiêm Hàn ban nãy.

Diệp Nhất Sâm há miệng thở dốc, không có cách nào cãi lại. Nhiều nhất, cậu cũng chỉ có thể làm bộ khinh thường như nguyên chủ rồi quay đầu bỏ chạy.

Không thể hiểu được lại bị người khác dạy dỗ, cậu tức giận ngồi trên ghế đấm lên đùi mình hai phát, tự làm đau mình rồi lại xuýt xoa.

Tuy rằng tức giận rất khổ sở nhưng người kia nói Nghiêm Hàn cảm thấy người khác cũng tốt, điều đó liệu rằng có đại biểu cho việc anh ấy cũng có hảo cảm với mình không?

Chút hy vọng nhỏ này làm tâm tình Diệp Nhất Sâm tốt hơn một chút.



Chờ đến lúc nghỉ trưa, Diệp Nhất Sâm vẫn chưa bắt được cơ hội ở riêng với Nghiêm Hàn. Nhân duyên của Nghiêm Hàn quá tốt, không có người nào có ác cảm với anh, lúc ăn cơm trưa cũng luôn được vây quay.

Mãi cho đến khi tan tầm, Diệp Nhất Sâm ngồi xổm ở trước cửa thang máy. Cậu cũng không rảnh để tâm đến cái nhìn của người khác, chờ Nghiêm Hàn đi tới liền nói: "Thật trùng hợp." 

Không ngờ rằng ở người khác trong mắt, kỹ thuật diễn tồi tàn đến mức người khác liếc phát liền nhận ra, rõ ràng sự trùng hợp này là "đã dự mưu từ sớm".

Tầm mắt Nghiêm Hàn dừng trên gương măt đỏ bừng cùng vành tai cậu, mỉm cười: "Phải."

Anh chỉ đơn giản đáp, Diệp Nhất Sâm lại không biết nên nói gì.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Nhất Sâm lắp bắp nói theo lời đề nghị của hệ thống: "À thì... Hôm nay anh giúp tôi, tôi muốn mời anh ăn cơm, được không?"

Thanh âm của cậu rất nhỏ nhưng ở trong thang máy an tĩnh này lại có thể nghe thấy rõ ràng, hơn nữa còn làm nổi bật lên sự căng thẳng của thanh niên.

Trong thang máy có người cười nhạo một tiếng, Diệp Nhất Sâm không biết là ai nhưng biết nhất định là đang cười mình, nhấp môi cúi đầu, dũng khí bị dập tắt hoàn toàn: "Xin lỗi, là tôi đã quá vội vàng rồi, có lẽ là anh đang bận, có lẽ để khi khác vẫn tốt hơn."

"Cậu không cần cảm ơn tôi, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi." Nghiêm Hàn lắc đầu, do dự một chút mới nói tiếp: "Nhưng... Đêm nay phòng tôi và phòng cậu có một buổi tụ tập, cậu không biết sao?"

"Thật không?" Diệp Nhất Sâm chỉ kinh ngạc một giây, sau đó rất nhanh liền hiểu tại sao mình lại không biết, nhất định là bị đồng nghiệp cố tình lừa gạt.

Trong thang máy vẫn còn vài người, không khí lập tức trở nên xấu hổ.

"Mọi người đều bận làm việc, lúc truyền tin không cẩn thận để sót cũng bình thường." Thanh âm Nghiêm Hàn ôn hòa làm bầu không khí không đến mức khó xử: "Vậy cậu muốn tới không? Chúng ta đi cùng nhau, có xe."

"Tôi..." Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu nhìn biểu tình của những người khác trong thang máy. Sắc mặt bọn họ đều không tốt, hiển nhiên là không quá hoan nghênh cậu. Diệp Nhất Sâm cũng không muốn khiến mọi thứ trở nên quá kỳ cục nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?

"Được, tôi cũng đi."

......

Cuối cùng, Diệp Nhất Sâm ngồi trên xe cùng Nghiêm Hàn.

Vốn dĩ cậu định ngồi gần Nghiêm Hàn nhưng lại bị người khác cố ý đẩy ra. Dọc đường đi, mọi người bên trong xe đều trò chuyện vui vẻ, Diệp Nhất Sâm chỉ đành thui thủi một mình.

Lúc tới của hàng thịt nướng Nhật, Diệp Nhất Sâm lại bị xa lánh đến độ không tìm thấy vị trí ngồi. Nghiêm Hàn đành lấy thêm cái ghế mới đặt bên cạnh mình để cậu ngồi xuống.

Diệp Nhất Sâm vô cùng cảm kích anh, hai mắt lấp lánh, đồng thời vắt hết óc suy nghĩ đề tài.

Nghiêm Hàn hơi rũ mắt nhìn cậu, nhìn thấy cậu túm vạt áo đến nhăn nhó liền cảm thấy buồn cười.

"Anh..." Có thể thêm wechat với tôi không?

Thật trùng hợp, cậu nghẹn nửa ngày, vừa muốn nói chuyện lại bị người khác đánh gãy: "Hôm nay uống một chút không?"

Diệp Nhất Sâm đành phải nghẹn lại nhìn người khác rót rượu cho Nghiêm Hàn. Nhưng không ngờ rằng, người nọ rót xong cho Nghiêm Hàn lại tiếp tục rót cho mình.


Vốn dĩ bị đồng nghiệp hắt hủi lại bỗng dưng được đối xử như vậy làm cậu thụ sủng nhược kinh, lập tức giơ ly lên.

"Cậu mau uống một ly đi!" Đồng nghiệp rót đầy cho cậu: "Không uống tức là không nể tôi rồi!"

"Phải, anh ấy rót rượu cho cậu chính là cho cậu mặt mũi."

"Không sai không sai, phải uống."

Những người khác cũng ồn ào.

Dưới tình huống như vậy, Diệp Nhất Sâm liền uống cạn ly. Ngoài dự liệu, cái ly nho nhỏ không chứa nổi hai ngụm này lại cay như vậy, khiến đầu óc cậu phát ngốc, nửa ngụm còn ngậm trong miệng không biết làm sao cho phải đành dùng ngón tay chỉ cửa, nhanh chóng đi vào toilet phun hết ra.

Cậu vừa đi, người rót rượu ban nãy liền cười to: "Nhìn hắn vừa ngu xuẩn lại  vui vẻ cầm ly như vậy, thật sự cho rằng tôi đang cho cậu ta mặt mũi hay sao!"

Những người khác cũng vui sướng khi người gặp họa: "Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ uống, kết quả là không chịu nổi một ly."

"Tuy rằng cậu ta ở đây làm mọi người mất hứng nhưng nhân cơ hội này lại có thể bắt nạt cậu ta."

"Chuẩn không cần chỉnh."

"Nghiêm Hàn, anh cũng thật là quá nhân hậu rồi, không biết từ chối người khác, nhất định là anh bị cậu

ta bám lên đúng không?"

Nghiêm Hàn cười cười, lắc đầu không nói chuyện.

Diệp Nhất Sâm phun rượu, súc miệng xong liền trở lại, khuôn mặt nhỏ và miệng ướt sũng nhiễm lên màu hồng diễm lệ tựa như bị ly rượu kia làm cay đến đáng thương.

"Có khỏe không?" Nghiêm Hàn thấp giọng hỏi.

"Hơi khó chịu một chút." Diệp Nhất Sâm uống ngụm nước trà.

"Nếu khó chịu thì nên về nhà sớm một chút đi."

Diệp Nhất Sâm nghe vậy liền lập tức lắc đầu: "Không sao không sao, chỉ khó chịu một chút thôi."

Nghiêm Hàn không nói nữa.

Lại có người tới rót rượu cho Diệp Nhất Sâm nhưng lúc này lại không ép cậu nữa.

Diệp Nhất Sâm cũng không cố gắng uống, chỉ khi mọi người nâng cốc mới uống một ngụm. Số lần chạm cốc rất nhiều nên cậu cũng uống đến khoảng nửa ly. Cậu vốn dĩ không có quá nhiều phòng bị nên không thể nào nhận ra đám người này đang cố gắng chuốc say mình từng chút một.

Nghiêm Hàn nhìn mặt cậu càng ngày càng hồng, ánh mắt cũng càng ngày càng mê ly, ngồi sững sờ trên ghế, yên tĩnh không nói một câu nào.

"Say?" Nghiêm Hàn ghé sát vào, thấp giọng hỏi.

Diệp Nhất Sâm quay đầu chậm nửa nhịp, con ngươi dường như cũng bị rượu tẩm ướt. Lúc nhìn về phía người đối diện, đôi mắt sẽ nhộn nhạo nổi lên từng vòng gợn sóng: "Hả? Chưa say mà."

Tuy rằng không say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nhưng cũng sắp rồi.

Còn có người muốn tới uống cùng Diệp Nhất Sâm nữa, Nghiêm Hàn liền ngẩng đầu chắn một chút: "Cậu ấy không thể uống nữa."

"Không sao, uống một ngụm thôi." Người nọ nói.

Diệp Nhất Sâm cũng không biết cự tuyệt, nâng ly chờ đối phương chạm cốc, chớp mắt vui vẻ vì mọi người "nhiệt tình" như vậy.

Người nọ cúi đầu thấy bộ dáng hơi say của Diệp Nhất Sâm liền hơi động tâm, ngữ khí cũng nhẹ đi vài phần: "Được rồi... Không uống nữa."



Buổi tụ hội còn có thêm mục ca hát. Diệp Nhất Sâm uống rượu không nhiều lắm nhưng cũng đủ khiến cậu say mèm. Tuy rằng không đến mức say đến không đi nổi nhưng đầu óc choáng váng, chỉ biết đi theo người khác.

"Tôi về trước đây." Diệp Nhất Sâm hơi chuếch choáng cũng không rảnh lo làm nhiệm vụ nữa, hiện tại chỉ muốn đi về nhà ngủ.

"Cái này thì không được, cậu phải chơi suốt đêm với chúng tôi." Một nam nhân bắt lấy cánh tay Diệp Nhất Sâm. Lúc ngón tay nhéo đến da thịt mềm lại tinh tế, lòng bàn tay liền không nhịn được cọ trộm vài cái: "Cậu nhất định sẽ đi chứ? Không đến mức mới uống một chút như vậy liền say đến mức phải về nhà đâu nhỉ?"

Diệp Nhất Sâm bị kéo lại thiếu chút nữa không đứng vững liền suýt lao vào trong lòng ngực hắn, sau đó lại bị người khác kịp thời bóp chặt cánh tay kéo qua.

"Cậu ấy thật sự say rồi, để tôi đưa cậu ấy trở về." Nghiêm Hàn nói.


Nam nhân bị "hớt tay trên" liền hơi khó chịu nhưng vừa thấy là Nghiêm Hàn, sắc mặt lập tức biến đổi, nói: "Không phải chứ, Nghiêm thiếu cũng muốn đi rồi?"

"Phải, trong nhà tôi còn có việc bận, tài xế đã tới đón rồi nên tiện đường đưa cậu ấy đi." Mặt Nghiêm Hàn tuy rằng lúc nào cũng mang ý cười nhưng lúc này không hề cho người khác cơ hội khuyên nhủ, kéo Diệp Nhất Sâm ra xe.

Diệp Nhất Sâm bị anh kéo đi liền ngoan ngoãn theo ở sau. Khi Nghiêm Hàn dừng lại liền lao vào lưng anh, nức nở một tiếng, che mũi lại.

Nghiêm Hàn để cậu ngồi vào trong trước rồi mới xem xét tình trạng: "Đụng vào rồi?"

"Phải." Hai mắt Diệp Nhất Sâm đong đầy nước mắt. Do che tay lại nên thanh âm cũng rầu rĩ, nghe cực kỳ ủy khuất.

Nghiêm Hàn khẽ cười một tiếng, kéo tay cậu ra xem xét: "Hơi hồng lên chút, đau không?"

Diệp Nhất Sâm kéo dài âm cuối: "Đau, đau quá đi."

Kỳ thật chỉ đau một chút thôi, nhưng dưới tác dụng của cồn, cậu còn thích làm nũng hơn so với ngày thường, dù chỉ đau tí xíu nhưng cũng sẽ phóng đại lên gấp trăm lần.

"Xin lỗi, tiện đường đi đến tiệm thuốc đi." Ngón tay Nghiêm Hàn dán lên, nhẹ nhàng xoa mũi cho cậu. 

Diệp Nhất Sâm ngơ ngác nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc, lắc đầu: "Không cần đâu..."

Nghiêm Hàn chau mày, dáng vẻ cực kỳ lo lắng: "Không phải nói đau sao? Thật sự không cần?"

Diệp Nhất Sâm lại lần nữa lắc đầu, trợn tròn mắt nhìn anh.

Bên trong xe có một ánh đèn nho nhỏ chiếu vào sườn mặt của Nghiêm Hàn làm ngũ quan anh càng thêm thâm thúy, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu, tĩnh lặng như hồ nước.

Diệp Nhất Sâm nhìn đến xuất thần, cảm nhận được lực đạo nhẹ nhàng xoa mũi cho mình, nhỏ giọng nói: "Nghiêm Hàn, anh thật là tốt."

"Thật không?" Đôi mắt Nghiêm Hàn híp lại, nhìn thẳng cậu.

"Thật mà, đối cử với tôi cũng tốt như vậy, anh thật sự là một người tốt. Người khác cũng nói như vậy, anh không biết sao?"

Nghiêm Hàn khẽ cười một tiếng, không bày tỏ ý kiến, thu tay, sau đó liền ngồi thẳng.

Diệp Nhất Sâm không nói nữa, dựa đầu vào cửa sổ không biết là ngủ gà ngủ gật hay là say do tác dụng của men rượu.

Nghiêm Hàn hỏi xem nhà cậu ở đâu, cậu mơ hồ ngẩng đầu, nói: "Nhà tôi? Nhà tôi không ở nơi này."

Nghiêm Hàn thở dài: "Tôi hỏi địa chỉ của cậu ở đâu để đưa cậu trở về."

"Không thể quay về." Mũi nhỏ của Diệp Nhất Sâm  nhíu lại dường như muốn khóc: "Nhà của tôi không ở nơi này, không thể quay về."

"..."

"Thiếu gia?" Tài xế hỏi.

"Được rồi, về nhà đi."

Tài xế có chút ngoài ý muốn: "Vâng."

30/10/2022

_________

Tích cực chưa? Hehe...
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện