Chương 13: Sâm Sâm say rượu chủ động cho đồng nghiệp sờ hàng, tự thẩm bằng vòi hoa sen
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
E đuýt tơ: [ Bắn xong rồi, cảm ơn. ]
3
-------
Nghiêm Hàn đưa Diệp Nhất Sâm say ngắc về chung cư của mình.
Nếu là người khác, Nghiêm Hàn sẽ chỉ đưa đến khách sạn nhưng Diệp Nhất Sâm sau khi say lại vô cùng ngoan ngoãn, còn ngoan hơn so với bình thường giống như mèo con bị buộc dây thừng, bảo đi đâu liền đi đó, sẽ không rước thêm phiền phức cho người khác cho nên Nghiêm Hàn thay đổi chủ ý.
3
"Ở tạm nơi này trước đã." Nghiêm Hàn nói với Diệp Nhất Sâm đang đứng cùng tại ngạch cửa.
Diệp Nhất Sâm gật đầu, cũng không tò mò đi khắp nơi đánh giá chỗ ở của người khác. Mí mắt sập xuống tựa như có thể ngủ được bất cứ lúc nào.
Nghiêm Hàn tìm một đôi dép lê cho cậu thay, mang cậu đến phòng dành cho khách: "Hôm nay cậu ngủ ở chỗ này."
"Được nha." Diệp Nhất Sâm đứng trong phòng khách bỗng nhiên giơ tay cởi nút áo. Bộ dáng cậu vô cùng nghiêm túc, nhíu mày giống như đang làm một việc cực kỳ hệ trọng, nhưng sau khi say, chân tay cậu liền trở nên vụng về, vật vã mãi cũng không cởi được một nút.
Nghiêm Hàn: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi muốn cởi quần áo, đi tắm." Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu, đôi mắt hơi hồng: "Nhưng mà tại sao lại không cởi được cái này chứ, huhu."
Bộ dạng vừa buồn bực vừa ủy khuất như bị những chiếc cúc bắt nạt.
Nghiêm Hàn trầm mặc, đi lên giúp cậu cởi chúng ra.
"Cảm ơn." Diệp Nhất Sâm cười ngốc với anh, sau đó liền cởi áo sơ mi, lộ ra tảng lớn da thịt trắng bóng.
Khi ánh mắt Nghiêm Hàn chạm đến da thịt tuyết trắng cùng hai điểm phấn hồng trước mắt liền lập tức mất tự nhiên: "Tôi đi lấy cho cậu khăn mặt và bàn chải đánh răng."
Lúc nghe thấy người phía sau hàm hồ lên tiếng, Nghiêm Hàn đẩy nhanh tốc độ, xoa bóp giữa mày, có chút bất đắc dĩ.
Anh đặt toàn bộ đồ dùng ở trong phòng tắm, cũng không nhìn về phía Diệp Nhất Sâm nữa, nói: "Cậu đi tắm đi, có việc gì thì gọi tôi."
Sắc mặt Nghiêm Hàn không được tốt lắm đóng cửa phòng lại, đi đến phòng khách, ý cười cũng tắt hẳn. Anh kéo cà vạt xuống ném tùy tiện trên sô pha, nắm tóc trên trán khiến chúng trở nên lộn xộn, có vài sợi rơi xuống che khuất gương mặt.
Anh kéo ngăn kéo bàn trà, lấy thuốc lá bên trong ra rồi bậc lửa.
Sương khói lượn lờ, ái muội quanh quẩn khắp nơi làm biểu tình nam nhân có vài phần khó lường.
Nghiêm Hàn hút liền mấy điếu, nhìn đồng hồ, lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng cho khách rồi đứng lên mở cửa đi vào, thấy trên giường không có người, cửa phòng tắm thì đóng lại, đèn sáng trưng.
Anh gõ cửa: "Diệp Nhất Sâm?"
Gọi vài tiếng cũng không có tiếng đáp lại, để sát vào chỉ nghe thấy âm thanh của vòi hoa sen, Nghiêm Hàn cau mày, đẩy cửa ra đi vào.
Diệp Nhất Sâm trần truồng đứng trong bồn tắm, trong tay cầm vòi hoa sen, toàn thân ướt đẫm. Dưới ánh đèn của phòng tắm ánh, thân thể ướt đẫm trải đầy bọt nước càng khiến cơ thể trở nên mềm mại.
Cậu quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Hàn liền kinh ngạc, đôi mắt hơi trừng lớn rồi lập tức cúi đầu giống như trẻ con phạm lỗi: "Thật sự xin lỗi... Tôi không biết sử dụng cái này, làm kiểu gì cũng không được, tôi lạnh quá."
Nghiêm Hàn nhìn sơ qua rồi lập tức rũ mắt, tận lực tránh né cậu. Anh bước đến đóng vòi hoa sen rồi thử nhiệt độ của bồn tắm tràn đầy nước. Quả nhiên là lạnh băng. Nghiêm Hàn xả hết nước, cầm vòi hoa sen điều chỉnh nước ấm, chờ nhiệt độ ổn định rồi mới đặt xuống.
Vốn dĩ Diệp Nhất Sâm đang lạnh đến phát run nên ngay khi hai chân cảm nhận được có nước ấm liền nhanh chóng ngồi xuống. Cậu hoàn toàn quên mất việc cần phải che giấu bộ phận sinh dục nữ của mình, dù cho Nghiêm Hàn cố ý không nhìn nhưng động tác đột ngột như vậy vẫn khiến anh chưa kịp tránh đi.
Anh thấy sau khi Diệp Nhất Sâm ngồi xuống, tách chân liền lộ ra một bộ phận vốn dĩ không nên xuất hiện.
Cả người Nghiêm Hàn đều cứng đờ, khó tin hỏi: "Đây là gì?"
"Hả?" Nếu là ngày thường, Diệp Nhất Sâm đã sớm sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu* nhưng lúc này, dưới tác dụng của cồn, cậu không hề có ý định che lấp một chút nào, còn thoải mái tách chân ra: "Đây là âm hộ, anh không biết sao?"
1
*Cv: "Huyết sắc toàn vô", mị hổng hiểu, ai có cao kiến gì thì cứ đề xuất nhá.
4
Cậu nhìn Nghiêm Hàn bằng con mắt kỳ dị. Sao đến cái này cũng không biết? Chẳng lẽ giáo viên dạy sinh không giảng hay sao?
Thấy Nghiêm Hàn nghe xong lại không nói gì thì càng đồng cảm với cậu hơn, nỗ lực giải thích: "Âm hộ giống như phụ nữ ấy."
Vòi hoa sen vẫn xả nước ấm vào bồn tắm tạo ra từng đợt gợn sóng khiến mọi thứ nhìn không quá rõ ràng, nhưng bù lại như có thêm ma lực làm người ta không dời mắt được.
Nghiêm Hàn nắm vòi hoa sen vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm đóa hoa được Diệp Nhất Sâm tách thịt cánh ra, nhìn cậu sờ tay vào chỗ kia.
"Anh nhìn xem, cái này là âm đế... Nơi này là môi nhỏ, phía dưới chỗ này là nơi phụ nữ dùng để đi tiểu, tuy nhiên tôi vẫn chưa đi tiểu bằng nơi này bao giờ..." Diệp Nhất Sâm toàn tâm toàn ý muốn dạy Nghiêm Hàn nên ngón tay cũng chuyển động theo. Lúc ngẫu nhiên đụng tới chỗ mẫn cảm liền tạm dừng một chút, càng trở nên ngọt nị: "Anh cũng sờ thử xem."
Cậu chưa quan tâm Nghiêm Hàn phản ứng như thế nào đã kéo tay anh áp vào lồn mình.
Nghiêm Hàn ngừng thở, lực chú ý còn sót lại đều tập trung ở đầu ngón tay, cảm nhận thấy sự mềm mại đến bất ngờ tại nơi đó.
"Nơi này chính là âm đạo. Anh biết nơi này dùng để làm gì không?"
Nói đến đây, cậu liền ngước mắt nhìn Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn đối diện với đôi mắt vừa thanh triệt lại thuần túy liền tỉnh táo lại, nhanh chóng rút tay về, hầu kết hoạt động: "Tắm nhanh lên, cẩn thận bị cảm lạnh."
Anh không nói gì thêm cũng chẳng nhìn Diệp Nhất Sâm nữa, trả vòi sen cho cậu rồi xoay người rời đi.
Diệp Nhất Sâm ngồi một mình trong bồn tắm, trong miệng lẩm bẩm vài câu. Sau khi say, dung lượng não có hạn không cho phép