Chương 4 : Bị giáo y cọ lồn trong khi ngủ
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 27/10/2022
------------
Dưới ánh mặt trời, Ôn Ngộ nhìn chằm chằm quần lót không sót chỗ nào, đôi mắt híp lại, ánh mắt chuyên chú giống như đang nghiên cứu một vấn đề nan giải.
Diệp Nhất Sâm tình nguyện bị anh cười nhạo, nhưng không ngờ anh lại hành động như vậy.
Một lúc sau, Ôn Ngộ thanh lãnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Nhất Sâm ngớ người.
Không phải rõ ràng rồi sao!
Nếu người trước mắt không phải thầy Ôn vừa cấm dục vừa lạnh nhạt mà là Lâm Dã bụng đầy ý xấu, Diệp Nhất Sâm đã nghi ngờ rằng anh đang cố ý.
"Xin... xin thầy trả lại cho em." Diệp Nhất Sâm nghẹn ngào cầu xin.
Ôn Ngộ không định trả, thậm chí một tay khác cũng nắm quần lót, mở nó ra hoàn toàn rồi chậm rãi để sát mặt mình giống như muốn ngửi thử.
Cái này... Sao ngửi được?!
Mắt Diệp Nhất Sâm trừng lớn, không màng tất cả tiến về phía anh đoạt lại.
Ôn Ngộ tay mắt lanh lẹ giơ cao quần lót, nhân tiện đi về phía trước một bước vừa lúc khiến thiếu niên nhỏ xinh đâm sầm vào ngực mình.
"Trả em!" Diệp Nhất Sâm bắt không khí, suýt nữa té ngã, theo bản năng bắt lấy áo sơ mi của người trước mặt. Cậu cũng không để ý đến tư thế của hai người, tiếp tục nhảy lên.
Ôn Ngộ thành thạo giơ cao cánh tay, một bàn tay hư đốn nhàn rỗi đỡ hông thiếu niên, để phòng khi cậu không đứng vững.
Diệp Nhất Sâm gấp đến mức khóc lên, giống như mèo con bị chọc giận, tức hộc máu cũng không làm gì được. Cậu quật cường không muốn từ bỏ nhưng không ngờ lại khó cướp như vậy, mỗi bước nhảy đều va chạm đến thân thể nam nhân.
Diệp Nhất Sâm nhanh chóng mệt đến mức hai chân mềm nhũn, lúc sắp ngã về phía sau lại được một cánh tay hữu lực ôm lấy eo.
"Trả lại cho em..." Mặt Diệp Nhất Sâm ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mắt, vừa mệt vừa bực, đầu cũng choáng váng. Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, cậu choáng váng đi về phía trước một bước, gương mặt cọ vào ngực nam nhân.
Ôn Ngộ cúi đầu lẳng lặng nhìn thiếu niên làm nũng, nghĩ thầm cũng thật dễ tính, rõ ràng là bị bắt nạt cũng không ý thức được người bắt nạt cậu xấu như thế nào, không có phòng bị mà vẫn tới thân mật.
Sau khi Diệp Nhất Sâm cọ xong, vệt nước mắt bị áo sơ mi cao cấp hút đi hiện lên rõ.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu lại thấy quần tây màu đen của nam nhân có một chỗ nhô lên, đỉnh trên bụng nhỏ của cậu.
Màu đen làm đường cong hiện lên không quá rõ ràng, Diệp Nhất Sâm kề sát vào mới có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng đáng sợ ở chỗ kia.
Diệp Nhất Sâm sợ tới mức lập tức nhảy ra, miệng mở to không nói nên lời, khó tin nhìn khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ của Ôn Ngộ, nước mắt vừa mới ổn định lại trào ra.
Cuối cùng cậu mặc kệ tất cả, vắt chân lên cổ chạy.
Ôn Ngộ không đuổi theo, siết chặt vải dệt mềm mại trong tay, cúi đầu nhìn một hồi lâu, để sát vào mũi ngửi lần nữa...
8
Anh nghĩ: "Quả nhiên cái này cũng thật thơm..."
-
Diệp Nhất Sâm cũng không biết mình chạy tới chỗ nào, tìm bừa một gốc cây đại thụ trốn tránh.
Tuy rằng tiếng chuông đã vang lên nhưng cậu hoàn toàn không dám trở về.
Thầy giáo lạnh lùng tự cướp quần lót vẫn còn dính... dính... Của cậu. Đây không phải biến thái thì là cái gì!?
Lúc này Diệp Nhất Sâm so với việc bị Lâm Dã bắt nạt còn tức hơn, bởi vì cậu cảm thấy mình bị lừa gạt, giống như đứa ngốc bị chiếm tiện nghi.
Cảm giác ủy khuất tràn ngập trái tim, Diệp Nhất Sâm ngồi xổm xuống gốc cây, mặt chôn giữa hai chân rơi nước mắt.
"Đinh!" Hệ thống đột nhiên online: "Chúc mừng cậu! Hiện tại đã hấp thu tận 30% giá trị vận khí~~~"
Diệp Nhất Sâm nghe được liền bực bội, giận chó đánh mèo lên hệ thống: "Tôi khổ sở như vậy, cậu chỉ lo giá trị vận khí???"
Âm thanh hệ thống vẫn đạm mạc như cũ: "Đây chính là nhiệm vụ của cậu, tui thấy cậu làm rất tốt, đối tượng cũng thích cậu như vậy, cậu không vui sao?"
"Không thèm!" Diệp Nhất Sâm gân cổ, giựt cỏ cho hả giận: "Tôi không muốn làm nhiệm vụ nữa!"
"Không làm nhiệm vụ sẽ chết nha." Hệ thống dùng giọng điệu dỗ trẻ con: "Nếu không định về phòng học thì có thể xuống phòng y tế, đối tượng nhiệm vụ ở nơi đó cực kỳ ôn nhu."
Diệp Nhất Sâm không có lựa chọn nào khác.
Mặc dù rất tức giận như cậu biết hậu quả khi không làm nhiệm vụ rất nghiêm trọng. Cậu còn muốn quay về thế giới thật.
Thiếu niên lau khô nước mắt, vỗ cỏ dại cùng tro bụi trên mông, đi đến phòng y tế.
-
"Đừng cử động, tiêu độc sẽ hơi đau, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."
Trong phòng y tế, giáo y mặc áo blouse trắng giúp một bạn nữ bôi thuốc lên cánh tay.
Nữ sinh cảm nhận được sự ôn nhu, thẹn thùng không dám ngẩng đầu, hoàn toàn quên cảm giác đau đớn.
"Bác, bác sĩ..." Thiếu niên xuất hiện ở cửa phòng y tế, co quắp nắm góc áo.
Giáo y ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cậu có hơi ngoài ý muốn: "Là em à? Làm sao vậy? Lúc bôi thuốc có vấn đề gì sao?"
Diệp Nhất Sâm cũng không biết nên nói như thế nào, gật đầu lung tung.
"Vậy thì chờ tôi một chút, được không?" Giáo y nói.
"Vâng, thầy không cần gấp, em cũng không vội." Diệp Nhất Sâm không định tùy tiện quấy rầy đến vị giáo y vừa ôn nhu vừa săn sóc này, an tĩnh đứng ở một bên quan sát.
Động tác bôi thuốc cho nữ sinh thật dịu dàng, giáo y còn nhẹ nhàng thổi. Đừng nói đến nữ sinh, ngay cả Diệp Nhất Sâm cũng không nhịn được mà có thiện cảm với anh.
Diệp Nhất Sâm chú ý tới danh thiếp treo trước ngực giáo y.
Thì ra anh tên là Tạ Dung.
......
"Được rồi." Tạ Dung xử lý xong lại dặn dò lần nữa: "Em nhớ kỹ chưa?"
"Em nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ." Nữ sinh đỏ mặt rời đi.
Tạ Dung nhìn Diệp Nhất Sâm: "Làm sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Diệp Nhất Sâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu: "Không, không có gì, em chỉ cảm thấy... Thầy rất ôn nhu."
Cậu ý thức được bản thân đang ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
"Tôi đều đối xử với người bệnh như vậy." Tạ Dung lắc đầu bật cười: "Em không cần cảm thấy thẹn thùng."
"Vâng..." Diệp Nhất Sâm vẫn cứ nhìn chằm chằm sàn nhà.
Tạ Dung đành phải chủ động tiến đến, nâng mặt Diệp Nhất Sâm lên, sau khi nhìn rõ liền nhăn mi lại: "Khóc?"
Diệp Nhất Sâm sửng sốt: "Không có ạ."
Hai mắt sưng đỏ không che lấp được sự thật, ai nhìn đều biết thiếu niên đã khóc thật lâu, đuôi mắt cũng bị chà đến đỏ hồng.
Tạ Dung mơn trớn đuôi mắt, lại nghe thiếu niên kêu đau.
"Dù có như thế nào cũng không cần chịu đựng, ánh mắt xinh đẹp như vậy phải chăm sóc thật tốt, biết không?"
Diệp Nhất Sâm không nói gì, yên lặng nhìn Tạ Dung tìm thuốc mỡ và tăm bông giúp cậu bôi thuốc. Thuốc mỡ mát lạnh xua tan cơn đau ở đuôi mắt khô khốc, thật thoải mái.
"Thuốc hôm nay đưa cho em đã bôi chưa?" Tạ Dung lại hỏi.
"Vâng, em bôi rồi." Diệp Nhất Sâm ngoan ngoãn trả lời, nhéo tay áo Tạ Dung: "Em... Em nhờ bác sĩ một việc có được không?"
Ánh mắt Tạ Dung bao dung: "Em nói đi."
"Em ở tạm nơi này được không ạ?" Diệp Nhất