Chương 18: Được mang về nhà tiếp tục bị chịch đến đêm khuya, ép dùng tư thế trẻ con đi tiểu
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
------
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo kín bưng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu lên thân thể mỹ diệu của thiếu niên mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt như lớp mật ngọt ngon miệng.
Đôi môi men dọc theo sống lưng, liếm láp như thật sự cảm nhận được vị ngọt.
Trong phòng ngủ an tĩnh khiến âm thanh va chạm ngày càng vang dội, xen lẫn tiếng rên rỉ.
"Ưm, a ~ Không... Không được..." Người nằm quỳ bò khóc lóc nói, không biết khóc bao lâu khiến giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, kéo theo chút mị lực.
Nam nhân dán ở phía sau lưng cậu trần trụi, cơ bắp đều nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng. Nghe thấy tiếng cầu xin của người dưới thân, anh không hề mềm lòng, vẫn cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, dùng dương vật thô to đáng sợ đâm vừa sâu vừa mạnh vào động nhỏ non mềm kia.
"A ~ Nha a -- Bên trong sắp bị cọ hỏng rồi..." Nước mắt Diệp Nhất Sâm thấm ướt gối đầu, bị chịch đến mức thần trí không rõ.
Cậu gần như đã tỉnh rượu hoàn toàn. Khi cậu khôi phục thần trí ở một nơi xa lạ, chưa kịp định thần lại đã bị Nghiêm Hàn đâm mạnh vào tử cung một phát.
Trận tình ái này bao giờ mới có thể kết thúc đây?
Từ phòng ăn cao cấp đến nhà riêng của Nghiêm Hàn, cả thể xác và tinh thần cậu đều bị tra tấn đến mức không còn tinh lực dư thừa, không ngừng xin tha làm giọng nói cũng khàn đi, chỉ có mỗi bé sò có thiên phú dị bẩm vẫn đang phun nước không ngừng.
"Đừng chịch nữa... A, a a a, mau dừng lại..." Cậu vặn vẹo eo muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của nam nhân.
"Còn sớm, vừa mới tròn 12 giờ." Nghiêm Hàn nói.
Diệp Nhất Sâm hít mũi.
Nhưng lúc bọn họ đi ăn cơm mới là bảy giờ. Hơn nữa, cả hai đã làm không ít lần ở phòng ăn rồi, giờ còn làm nữa thì ngày mai biết đi làm thế nào đây?
Diệp Nhất Sâm vừa nghĩ vừa khóc lóc nói.
Nghiêm Hàn nghe xong, cười: "Tôi sẽ xin nghỉ cho em."
Với thân phận của anh, xin nghỉ cũng chỉ cần một câu.
Diệp Nhất Sâm tuyệt vọng. Đây là không có ý định dừng lại sao?
Về sau, khi cậu vừa mệt vừa nản, bị làm đến mức ngất đi. Lúc ngủ dậy, mặt trời đã lên cao.
Nhìn thấy ánh nắng len lỏi qua bức màn mỏng, Diệp Nhất Sâm còn có chút mờ mịt, định duỗi tay xoa mắt liền nhận ra nửa người trên đã bị cánh tay Nghiêm Hàn bao lấy, chân cũng giao điệp với anh.
Vừa nhấc đầu, trán cậu liền đụng phải cằm Nghiêm Hàn.
Diệp Nhất Sâm: "..."
"Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống: "Hế lô ~ Bây giờ là 10 giờ sáng nha, nhân tiện thông báo một chút, tiến độ nhiệm vụ trước mắt đã đạt 70% rồi!"
Diệp Nhất Sâm ngoài ý muốn: "Nhiều như vậy luôn á?"
"Yehh, công lược được Nghiêm Hàn xong liền lập tức tăng lên rất nhiều luôn!"
Diệp Nhất Sâm buồn vui lẫn lộn.
Cái "lập tức" này chính là một đêm làm rất nhiều rất nhiều lần, sắp không ra dạng người rồi.
Cậu không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hàn còn đang trong giấc mộng.
Nghiêm Hàn ngủ thật sự rất ngon. Gương mặt anh tuấn vô cùng mê người, chỉ nhìn một cách đơn thuần bên ngoài sẽ không ai nghĩ rằng trên giường anh lại vừa thô bạo vừa cường thế như vậy.
Hiện tại Diệp Nhất Sâm chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi ngài chó đực động dục Nghiêm Hàn này. Sợ anh tỉnh, tay chân cậu di chuyển rất cẩn thận, chậm rãi thoát ra từng chút một.
1
Cậu nín thở rút cánh tay ra, tạm thời thở phào, không ngừng cố gắng. Bỗng nhiên, Nghiêm Hàn cử động, cánh tay lại lần nữa khoác lên eo cậu, ấn thiếu niên về lòng mình.
Mắt Diệp Nhất Sâm trừng lớn vì đã đụng phải vật gì đó cứng ngắc.
"Muốn đi đâu?" Giọng nói có chút khàn khàn từ tính truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Diệp Nhất Sâm nghe xong, cả người cũng mềm mại hơn một nửa. Cậu đã quá chuyên tâm, không phát hiện ra Nghiêm Hàn đã tỉnh lại.
Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt lười biếng của Nghiêm Hàn, những lời Diệp Nhất Sâm muốn nói lúc ra khỏi miệng lại trở nên lắp bắp: "Em, em... Muốn đi tiểu."
Nghiêm Hàn "Ừ" một tiếng.
Diệp Nhất Sâm cho rằng anh đồng ý, lập tức bò dậy muốn lao tới phòng vệ sinh, sau đó tìm cơ hội chuồn êm.
Ai ngờ mới đứng dậy đã bị hai cánh tay hữu lực ôm lấy đùi và lưng, bế cậu lên theo tư thế xi tiểu của trẻ con.
"A! Anh làm gì vậy!"
"Tôi bế em đi." Nghiêm Hàn tiện tay kéo một cái thảm phủ lên người cậu. Hình như sợ thiếu niên cảm lạnh, anh bọc cậu kỹ lưỡng rồi mới xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
"Em, em tự đi được!" Diệp Nhất Sâm phản kháng không có hiệu quả, bị mạnh mẽ ôm đi.
Nghiêm Hàn đi đến trước bồn cầu, thay đổi tư thế ôm, hai tay nâng một bên đùi lên để giữa háng Diệp Nhất Sâm đối diện với bồn cầu.
Anh mỉm cười nói: "Tiểu đi."
Diệp Nhất Sâm: "Em không thèm..."
Cậu hiểu rồi, sự ôn nhu của Nghiêm Hàn chỉ ở mặt ngoài, trong xương cốt thì vừa ngang ngược lại biến thái.
"Làm sao vậy? Đi tiểu nhanh lên." Nghiêm Hàn thấy cậu không có phản ứng, tay trái ấn lên bụng nhỏ của Diệp Nhất Sâm.
Hơi chút dùng sức một chút, Diệp Nhất Sâm liền nức nở ra tiếng: "Không, không muốn! Em muốn tự mình làm, mau thả em xuống!"
Nghiêm Hàn không để ý tới, vẫn tiếp tục xoa nhẹ lên. Cả đêm Diệp Nhất Sâm không đi tiểu, bị xoa như vậy khiến bàng quang cảm thấy vừa tê vừa trướng.
Cậu tước vũ khí đầu hàng trong một giây, phát ra một tiếng khóc nức nở, phun nước.
Đi xong, Nghiêm Hàn còn dùng khăn ướt lau dương vật nhỏ xinh đẹp cho cậu, sau đó đặt cậu lên bồn rửa tay ngồi: "Mở ra cho tôi nhìn một chút."
"Nhìn cái gì..." Diệp Nhất Sâm bị anh tách chân ra, muốn dùng thảm che khuất lại bị xốc lên.
Ngón tay Nghiêm Hàn tách hai bên mép thịt liền thấy động nhỏ sưng đỏ như trái cây chín mọng.
Diệp Nhất Sâm hơi căng thẳng, sò non không nghe lời rụt lại, sau đó cậu liền phát hiện ánh mắt Nghiêm Hàn ngày càng trở nên nguy hiểm, nhìn xuống chút nữa liền thấy hạ bộ Nghiêm Hàn vốn đã dựng nay lại càng thẳng hơn.
Mắt cậu đỏ lên, rất sợ Nghiêm Hàn lại nổi lên sắc tâm chịch cậu ngay ở bồn rửa tay, thân thể run rẩy.
Nghiêm Hàn lại chỉ nhìn một chút rồi thu tay về: "Có hơi sưng, đợi chút nữa ăn cơm xong rồi tôi đi mua thuốc cho em."
"Dạ..." Dù may mắn thoát nạn, Diệp Nhất Sâm cũng không thả lỏng mà nắm ngón tay đến mức trắng bệch.
"Hôm nay mặc quần áo của tôi đi." Nghiêm Hàn nói.
"Quần áo của em đâu ạ?"
"Ném rồi."
Dính đầy dịch nhầy, giặt cũng không sạch được nên Nghiêm Hàn đã bảo nhân viên phục vụ vứt đi rồi.
Diệp Nhất Sâm không thể làm gì khác, mặc quần áo Nghiêm Hàn chuẩn bị cho mình. Thân thể Nghiêm Hàn cao lớn, số đo quần áo cũng khác biệt hoàn toàn.
Áo sơmi rộng thùng thình, quần cũng dài hơn một đoạn, dây quần treo trên xương hông. Diệp Nhất Sâm lấy một cái dây lưng trong tủ quần áo,