Chương 19: Bôi thuốc mỡ trong phòng họp, lần thứ hai chạy về nhà lại gặp kim chủ
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
-------
1
Người khác nói như thế nào, Diệp Nhất Sâm không muốn quan tâm, cũng không thừa hơi mà quan tâm.
Ngay giờ phút này, làm thế nào khiến cho người trước mắt này nguôi giận mới là quan trọng nhất.
Phòng hội nghị an tĩnh chỉ có hai người họ. Diệp Nhất Sâm đứng nép sát vào tường, nhìn trộm Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn chắc chắn là đang vô cùng tức giận nên mới thất thố ở công ty như vậy.
"À thì..." Diệp Nhất Sâm sợ hãi nói.
Nghiêm Hàn lạnh giọng đánh gãy: "Không phải nói muốn ăn kem à?"
Diệp Nhất Sâm: "...?"
Trọng điểm là ăn kem hả? Với lại lúc nãy cậu cũng chỉ nói bừa thôi, không phải thật sự muốn ăn.
Nghiêm Hàn mở cái túi đang cầm, bên trong có rất nhiều loại kem.
Anh bóc một cây vị sữa bò ra, tiếc rằng nó đã tan chảy không ít trên đường đến đây, nhũn nhũn nhớp nhớp.
"Lại đây." Nghiêm Hàn thấp giọng nói.
Diệp Nhất Sâm buộc phải đến gần, ngay sau đó liền bị Nghiêm Hàn nhét đầy miệng.
"Ưm!"
Vị ngọt lạnh lẽo tràn đầy khoang miệng, nước sữa đặc sệt dính đầy khóe miệng và cằm. Diệp Nhất Sâm chỉ đành nuốt mấy ngụm kem đã bị hòa tan vào miệng.
Nghiêm Hàn nhìn cậu cố sức nuốt xuống thì càng nhét cây kem vào sâu hơn.
"Ưm ưm ——" Diệp Nhất Sâm bị thọc sâu vào cổ họng, ho khan kịch liệt.
Lúc này Nghiêm Hàn mới bỏ kem ra, nhìn cậu nước mắt lưng tròng vì bị ép ăn cùng với đôi môi bị nhiễm lạnh đến đỏ tươi vẫn còn dính kem, dục vọng đang thiêu đốt trong lòng lại càng thêm mạnh mẽ.
Ở trong mắt Nghiêm Hàn, bộ dáng chật vật như vậy của cậu không giống ăn kem mà càng giống lúc ăn nam nhân dương vật rồi bị bắn đầy một miệng, vừa sắc tình lại đáng thương,
Diệp Nhất Sâm không biết anh nghĩ gì, trong tay lại không có khăn giấy, nghĩ rằng dù sao cũng đang mặc quần áo của Nghiêm Hàn nên liền dùng tay tay áo lau miệng.
Thật quá đáng, sao lại có thể hung dữ như vậy.
Trong lòng có oán khí nhưng Diệp Nhất Sâm cũng không dám thể hiện ra, chỉ đành giận cá chém thớt lên quần áo của anh.
"Nghiêm Hàn... Anh đang giận em sao?" Cậu nhỏ giọng hỏi, điệu bộ vô cùng ngoan ngoãn.
Ức hiếp người ta quá đáng như vậy, chắc là nguôi giận rồi nhỉ?
Nghiêm Hàn không đáp lại, chỉ lên bàn hội nghị: "Ngồi lên."
Vừa dứt lời, anh lại lấy trong túi quần ra một thứ khác, trên đó có ghi rõ là thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau.
"Tự mình cởi quần ra, tôi bôi thuốc cho em."
Tại đây?
Bôi thuốc cho cậu trong phòng họp á?
Người bình thường làm gì có suy nghĩ như vậy.
Nghiêm Hàn thấy Diệp Nhất Sâm ngồi yên bất động, một cánh tay bắt lấy eo cậu, dễ như trở bàn tay bế người lên đặt trên bàn, tiếp theo đó liền cởi dây lưng của Diệp Nhất Sâm.
Quần Diệp Nhất Sâm đang mặc là của anh, vốn dĩ đã lớn hơn một vòng, không cần tháo thắt lưng ra, chỉ cần kéo nhẹ là có thể cởi được.
"Đừng, đừng ở chỗ này, chúng ta trở về được không?" Diệp Nhất Sâm định kéo lại, lại bị Nghiêm Hàn bắt lấy tay, tiện thể kéo luôn xuống.
Dây lưng kia không hổ là hàng xa xỉ, chất lượng tốt đến kinh người, dùng lực như thế nào cũng không rách, cũng sẽ không làm trầy da.
Diệp Nhất Sâm sợ đến mức hai mắt đẫm lệ: "Em sai rồi, em xin lỗi, đừng ở chỗ này, Nghiêm Hàn..."
Đây là phòng họp trong công ty, Diệp Nhất Sâm toàn tới nơi này họp, dưới mông cậu lúc này còn là chỗ ngồi của cấp trên. Nghĩ đến việc đồng nghiệp có thể đi ngang qua, Diệp Nhất Sâm vừa sợ hãi lại cảm thấy thẹn, khóc lóc nhận lỗi.
Hình ảnh thiếu niên khóc thút thít khiến người khác động lòng thương tiếc, do đó, giọng nói của Nghiêm Hàn đã nhẹ nhàng hơn một chút.
"Giúp em bôi thuốc thôi mà."
Có thể không làm, nhưng không thể không bị phạt.
Nghiêm Hàn thong thả mở tuýp thuốc mỡ, lấy một chút lên đầu ngón tay trỏ, duỗi về chỗ giữa hai chân Diệp Nhất Sâm.
Một tay còn lại anh kéo thắt lưng của Diệp Nhất Sâm.
Đầu tiên anh bôi thuốc mỡ lên âm đế. Ngón tay Nghiêm Hàn chuyển động, lấy âm đế làm trung tâm, rồi lan đều ra xung quanh.
"A... Hức..." Diệp Nhất Sâm cong người về phía trước, chân cũng kẹp chặt.
Động tác kẹp chặt của cậu cũng không thể ngăn cản Nghiêm Hàn bôi thuốc cho mình, hơn nữa, chẳng mấy chốc cậu cũng không còn sức lực chống trả.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên lại nóng rát, cực kỳ kích thích. Diệp Nhất Sâm cảm thấy bào ngư sắp bị nướng chín, mới bị xoa vài vòng liền nức nở.
"Sưng lên rồi." Nghiêm Hàn vừa nói vừa thu tay lại, sau đó bôi thuốc lên, lại tiếp tục xâm nhập, dán lên động nhỏ.
Âm đế bị quẹt qua, chạm vào môi nhỏ. Nghiêm Hàn lấy thêm thuốc lên ngón giữa, bôi men theo hai cánh môi mềm mại, thi thoảng quay trở lại đỉnh âm đế xoa vài cái.
"Ô... Em không muốn bôi cái này... Thật kỳ quái a ô ô..." Diệp Nhất Sâm cọ đùi, nước mắt rơi tí tách lên người Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn không mềm lòng, còn nói: "Bên trong cũng phải bôi."
Vì thế, ngón tay anh cắm vào trong động Diệp Nhất Sâm. Không biết là trùng hợp hay cố ý, đầu ngón tay vừa cắm xuống liền chọc trúng điểm dâm của Diệp Nhất Sâm.
"A —— chọc tới rồi ——!"
Diệp Nhất Sâm lập tức hóa thành tôm luộc, toàn thân đều đỏ ửng, sống lưng càng cong thêm, trán đặt lên vai Nghiêm Hàn.
Nghiêm Hàn dừng một chút, ngón tay bắt đầu moi đào, xoay tròn, dường như muốn bôi thuốc mỡ lên mọi nơi, động tác vừa tinh tế vừa thong thả.
"Hức... Hừ ưm..." Rất nhanh, Diệp Nhất Sâm liền chảy nước.
Nghiêm Hàn mang theo ý cười hỏi: "Bôi thuốc thôi cũng nứng?"
Mắt Diệp Nhất Sâm long lanh trừng anh một cái, thở phì phò lên án: "Anh rõ ràng... Hức a, rõ ràng là cố ý!"
Nghiêm Hàn thấy cậu như vậy, cũng không chậm rãi bôi thuốc nữa, bắt đầu quang minh chính đại dùng ngón tay đâm cậu.
Ngoài miệng lại còn đường hoàng nói: "Cần phải bôi đều thuốc."
"Phụt, phụt!" Ngón tay chọc vào động thịt ướt mềm, phát ra tiếng vang không nhỏ.
"A! A! Không cần..." Chân Diệp Nhất Sâm không biết mở ra từ lúc nào, nhích nhích mông để ngón tay vào sâu hơn nữa.
Dòng nước kéo đến làm thuốc mỡ bị pha loãng, Nghiêm Hàn liền lấy thêm một ít.
Bướm nhỏ của Diệp Nhất Sâm lầy lội, môi âm hộ cùng âm đế đều nhiễm lên chút sắc trắng, bên trong thì nước lồn hòa với thuốc tạo thành hỗn hợp kỳ quái sền sệt.
"Hừ a huhu, đừng lau, đừng lau!" Không biết từ khi nào, Diệp Nhất Sâm bị dây lưng trói chặt tay không ngăn cản mà còn bắt lấy áo sơ mi của Nghiêm Hàn, dục cự hoàn nghênh.
Nghiêm Hàn lại nói: "Đúng rồi, núm vú cũng sưng."
Nhưng Nghiêm Hàn không lấy thuốc mỡ bôi lên ngực cậu mà mở thêm một cây kem vị sữa. Một tay anh xốc áo sơ mi Diệp Nhất Sâm lên, một tay kia cầm cây kem đụng vào đầu vú cậu.
Diệp Nhất Sâm bị lạnh liền kêu lên sợ hãi: "Á ——!"
Nghiêm Hàn bôi kem lên vú cậu, ấn đầu vú, có vài giọt rơi xuống bụng Diệp Nhất Sâm. Sau khi bôi đều lên hai bên, đầu vú cùng quầng vú đều bị đông lạnh như trái cây chín mọng.
Nghiêm Hàn cúi đầu ngậm lấy, nhấm nháp hương vị. Đầu lưỡi vươn tới, càn quét kem dính bên trên.
"Đừng ăn... A a a..." Đầu vú đang lạnh lại được môi lưỡi ấm áp bao lấy đem đến cảm giác kỳ dị xưa nay chưa từng có.
Thân thể Diệp Nhất Sâm không thể kiềm chế được mà cảm thấy hưng phấn. Bé hoa mới vừa được bôi thuốc lại bắt đầu rục rịch.
Đầu ti được mút, động nhỏ liền không chịu nổi cô đơn, khống chế khiến chủ nhân vặn vẹo eo mông, cọ xát qua lại trên bàn.
"A..."
Động tác nhỏ của cậu không khiến Nghiêm Hàn buông tha, Nghiêm Hàn cũng không vội hành động, chậm chạp ngậm ti, nói: "Bú như vậy giống như là em phun sữa, em sẽ có sao?"
Có hay không, Diệp Nhất Sâm đã có đáp án ở thế giới trước rồi nên đành đỏ mặt không trả lời.
Nghiêm Hàn cũng không để ý, lại tiếp tục bôi kem lên, mút đầu vú cậu, bú như trẻ con ăn sữa.
Diệp Nhất Sâm liền nhớ tới hình ảnh cặp song sinh mỗi người ngậm một bên, khi