Chương 20: Cho fans xem lồn, livestream thủ dâm ngoài ban công, đặt chân lên tay ghế sờ háng
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
Cíu bé, phụ huynh mà thấy mị viết mấy này chắc lột da mị luôn quá. Nhưng mà chắc sẽ không đợi đến đây đâu, lột ngay ở chương 2 TG1 rồi :))
3
---------
"Dương Vũ Thăng?" Diệp Nhất Sâm không chắc gọi một tiếng.
"Ừm." Dương Vũ Thăng buông cậu ra, cúi đầu ngắm cậu thật cẩn thận: "Em còn đẹp hơn trong ảnh."
Ánh mắt nóng rực của anh như hóa thành thực thể quét đến thân thể Diệp Nhất Sâm khiến Diệp Nhất Sâm ngại ngùng cúi đầu.
"À thì, anh vào nhà trước đi." Diệp Nhất Sâm mở cửa ra, đi tìm tiền mặt: "Anh chờ em một chút, em xuống trả tiền cho tài xế."
Dương Vũ Thăng cười tủm tỉm gật đầu, đứng quy củ trong phòng khách.
Diệp Nhất Sâm nhanh chóng xuống lầu trả tiền. Khi trở lại bèn nhìn thấy Dương Vũ Thăng ngồi xổm trước mặt Samoyed.
Samoyed cũng rất hoan nghênh người lạ, chân trước đứng thẳng lên đáp trên vai Dương Vũ Thăng. Thấy hai người cao ngang nhau như vậy, dường như lại có cảm giác quen thuộc...
"Quay lại rồi sao?" Dương Vũ Thăng và Samoyed cùng lúc quay đầu lại, ánh mắt đi theo thân ảnh cậu.
Diệp Nhất Sâm: "..."
Càng giống hơn.
1
Diệp Nhất Sâm gật gật, chợt nhớ ra Bối Bối đã nhịn đói mấy ngày rồi liền lập tức đổ thức ăn cho chó ra.
"Gâu gâu!" Bối Bối đã gấp không chờ nổi, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
"Đói lả rồi kìa." Diệp Nhất Sâm xoa đầu Bối Bối.
Trong lòng cậu càng bất mãn với Nghiêm Hàn hơn. Nếu không phải tại Nghiêm Hàn, Bối Bối cũng sẽ không phải nhịn đói tới hai ngày.
"Ừmm..." Diệp Nhất Sâm đang định nói chuyện với Dương Vũ Thăng thì bỗng nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh ục ục, ngây ngẩn cả người.
Dương Vũ Thăng che bụng, khuôn mặt lập tức hồng thấu: "Ngại quá..."
Diệp Nhất Sâm ngây người vài giây, cười: "Anh đói rồi hả?"
"Ừ, tới tìm em từ sáng nên vẫn chưa kịp ăn gì." Dương Vũ Thăng che mặt: "Quê thật..."
Diệp Nhất Sâm thấy anh như vậy lại càng buồn cười hơn.
Vốn dĩ cậu còn cảm thấy e ngại, dù sao thì bản thân mới tiếp xúc với Dương Vũ Thăng qua mạng thôi nhưng vừa thấy Dương Vũ Thăng liền nhận ra anh khác xa hình tượng tổng tài bá đạo khí thế bức người trong tưởng tượng của mình, càng giống như bé trai mới lớn hơn.
Diệp Nhất Sâm cười hỏi: "Sao anh lại chờ lâu như vậy, không đi ăn cơm sao?"
"Tôi sợ bỏ lỡ khoảnh khắc em về nhà." Dương Vũ Thăng gãi cổ: "Sao em không trả lời tin nhắn của tôi, gọi điện thoại cũng không chịu nhận?"
Diệp Nhất Sâm thở dài: "Điện thoại em hết pin rồi, vẫn chưa kịp sạc nữa, em xin lỗi anh."
Giờ nghĩ lại mới thấy, Nghiêm Hàn nhất định là cố tình không để cậu đi, không muốn cậu gặp mặt Dương Vũ Thăng.
"Ầu." Dương Vũ Thăng nghe xong cũng không tức giận chút nào, rũ mắt nhìn Bối Bối đang đánh chén hăng say.
Không biết có phải do ảo giác của Diệp Nhất Sâm hay không, cậu lại nhìn thấy có vẻ như anh hâm mộ Bối Bối đang được cho ăn...
"Vậy em tìm đồ ăn cho anh trước ha." Diệp Nhất Sâm lấy một chút đồ ăn vặt lục được trong tủ ra để Dương Vũ Thăng lấp bụng, sau đó lại đi vào phòng bếp nấu mì.
Nấu nướng là kỹ năng cao nhất mà Diệp Nhất Sâm có, nhưng đồ ăn làm ra cũng không xuất sắc, chỉ có thể coi là tạm ổn.
Khi nấu cơm, Diệp Nhất Sâm thuận miệng hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi ạ?"
Gặp nhau xong, cậu tự nhiên nghi ngờ danh xưng "Anh trai" là thật hay giả. Dù sao thì nhìn tướng mạo cùng khí chất của anh lại càng thấy anh giống như một... Sinh viên.
Dương Vũ Thăng dường như biết cậu đang nghĩ gì, cười một tiếng: "Tôi 25."
Diệp Nhất Sâm: "Oh..."
Công nhận là lớn hơn nguyên chủ một tuổi.
Không gian đột nhiên yên ắng.
Dương Vũ Thăng cắn bánh quy, nhìn Diệp Nhất Sâm đang bận rộn trong phòng bếp, hỏi: "Em mới từ nhà người khác về?"
Diệp Nhất Sâm đột nhiên bị gọi tên: "Dạ?"
"Quần áo không phải của em." Dương Vũ Thăng đi đến sau lưng, kéo cổ áo cậu xuống, ngón tay nhẹ nhàng quét qua sau cổ: "Dấu hôn không che được, tư thế đi cũng có chút kỳ quái, mới vừa bị địt xong à?"
Trong đầu Diệp Nhất Sâm "Ầm" một tiếng, bị những lời