Edit: NCX
Chương 57: Cậu thế mà lại phải lòng Tôn Thành mất rồi.
3
Tôn Thành cũng biết hành động vừa rồi thân mật đến mức nào, ngón tay lại xoa xoa hai lần, cảm thấy không thể tiếp tục ngồi như thế nữa, bèn đứng lên: "Trong nhà tôi không có gì ăn, định ra ngoài mua cơm, cậu có đi không?"
Lâm Thiên Tây vẫn chưa hoàn hồn hẳn, ánh mắt dán ở trên người hắn khẽ di chuyển: "Không đi, tôi về học tiếp theo mấy cái cậu viết vậy..." Trong miệng cậu vẫn ngậm viên kẹo kia, lúc nói chuyện vô thức mút một ngụm, cuối cùng cũng nếm được vị ngọt, ngọt đến mức khiến người ta cảm thấy ngấy.
3
Cậu đứng lên, túi kẹo lại bị nhét vào trong tay.
Tôn Thành nhét túi kẹo vào tay Lâm Thiên Tây, nhìn cậu: "Muốn về thì mang cả cái này về, đừng quên."
Lâm Thiên Tây cầm túi kẹo, lại liếc hắn một cái nữa mới ra ngoài, ngay cả Tom lẽo đẽo bám theo chân cậu mãi đến cửa mà cậu cũng chẳng để ý, chỉ cảm giác hình như Tôn Thành vẫn luôn ở đằng sau nhìn cậu.
1
Lúc ra khỏi cánh cửa kia rồi bước xuống cầu thang, bước chân của cậu vẫn giống với lúc mới đến, mà khi vừa mới ra khỏi tòa nhà cũ, cậu lập tức sải một bước dài xông ra ngoài, chạy rất nhanh.
Gió thổi ào ào bên tai, cậu chạy đến ngã tư đường thì trời đã tối hẳn, cây cối ven đường che lấp đi ánh sáng, bốn phía càng thêm tối.
Lâm Thiên Tây dừng lại, ngồi xổm xuống bên dưới gốc cây, vì chạy quá nhanh, cho nên lồng ngực vẫn còn đang phập phồng kịch liệt, cậu hít sâu một hơi, lại mút một ngụm viên kẹo ở trong miệng.
Đệch mẹ! Tại sao lại có cảm giác này, trước kia chưa từng có, ngay cả lúc nhận thư tình cũng không hề có.
Điên thoại trong túi quần chợt vang "ting" một tiếng.
Dòng suy nghĩ của Lâm Thiên Tây bị cắt đứt, cậu lấy điện thoại rồi mở máy ra, tin nhắn Wechat từ avatar ngọn hải đăng hiện lên.
[ Cậu không cần đề mình nữa à? ]
Lâm Thiên Tây sờ xuống túi quần, không cầm theo thật, mặt hơi nong nóng, cảm thấy rất xấu hổ, sao lại quên cả cái này luôn rồi. Cậu lau mặt, vực lại tinh thần rồi tìm bừa một lý do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Cậu bắt tôi mang kẹo về nên quên mất, mang cho tôi sau đi. ]
Tôn Thành bên kia dừng lại hai giây mới phản hồi.
[ Biết rồi. ]
May mà không bảo cậu quay lại cầm.
Lâm Thiên Tây cứ ngồi xổm như vậy, tay vẫn còn cầm túi kẹo, cũng không vội thoát ra ngoài mà ngồi nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn với hắn trong Wechat, chợt phát hiện tên Wechat của hắn đã đổi, từ tiếng Anh kia đổi thành một chữ cái "Z"(*), cậu không nhịn được lại gõ chữ gửi qua.
[ Sao cậu lại đổi tên Wechat rồi? ]
Không biết Tôn Thành có đi ra ngoài không, tin nhắn trả lời rất nhanh đã được gửi đến.
[ Cậu cũng đã nhớ kỹ nên đổi. ]
[ Không biết nên đổi thành gì, đổi thành cái này vậy. ]
1
Hắn rất tùy tiện với những việc này. Lâm Thiên Tây lại mút một ngụm kẹo, đánh ba chữ trả lời.
[ Nhớ kỹ rồi. ]
Cảnh tượng xảy ra trong chớp mắt đó thực sự quá mức rõ ràng, viên kẹo trong miệng này, cả gương mặt kia, cậu đều ghi nhớ rất rõ.
Lâm Thiên Tây ngồi xổm bên ven đường ăn xong viên kẹo trong miệng, không thấy Wechat có thêm tin nhắn nữa mới đứng lên.
"Mày xong thật rồi, anh Tây, mày bất thường rồi...." Cậu lẩm bẩm một câu, sau đó mang theo túi kẹo đi về nhà.
(*) Z: Chữ cái đầu của Zongcheng, tên piyin của Tôn Thành.
Một đêm này cũng không biết làm sao qua nổi.
Cậu vùi đầu gặm sách tiếng Anh mấy tiếng liền, nhớ rõ ràng nhất vẫn là cái từ "linh đan diệu dược" kia, hình như còn thêm cả chữ cái Z.
Buổi sáng, Lâm Thiên Tây tỉnh dậy từ trên giường, mở mắt ra thì lập tức thấy viên kẹo đặt trên bàn ngay cạnh đầu giường, túi nilon đã bị vo thành một nắm, lại sâu sắc mà nhắc nhở cậu thêm một lần chuyện từng phát sinh giữa cậu và Tôn Thành.
Cậu ngồi dậy, vỗ nhẹ mặt vài cái, xác nhận mất một lúc, không phải nằm mơ, cảm giác kia là thật, từ đầu tới cuối đều là thật.
Tôn Thành đút cho cậu một viên kẹo, đến mức khiến lòng cậu xốn xang.
3
Lâm Thiên Tây ôm ngực, bỗng chốc nhảy xuống giường rồi nhét túi kẹo vào trong ngăn kéo.
Đến lúc ngừng lại rồi, không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Lúc đánh răng cậu nghe được trong phòng khách có tiếng động nhẹ, hẳn là mẹ đã về.
Lâm Thiên Tây vệ sinh cá nhân xong rồi thay quần áo, sau đó từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, quả nhiên trông thấy mẹ cậu đứng ở chỗ sofa, tay đang cầm bộ váy cậu mua, nhìn dáng vẻ có lẽ là vừa mới về, quần áo dài trên người cô vẫn còn chưa thay ra.
Thấy cậu ra ngoài, Lâm Tuệ Lệ cầm váy hỏi: "Đây là con mua?"
"Ừm." Trước đây Lâm Thiên Tây cũng từng mua cho cô một vài thứ, nhưng giống như lọ kem dưỡng tay và lọ nước hoa hương hoa quế kia, tất cả đều không thể đưa. Bây giờ mặt đối mặt đưa váy áo đến tận tay cô, vậy mà lại có hơi không quen lắm. Cậu vừa tìm cặp sách vừa nói: "Mẹ mặc thử xem có vừa không đi."
Lâm Tuệ Lệ nhíu mày: "Đang yên lành lại mua váy cho mẹ làm gì, có phải mày lại gây ra chuyện gì không?"
Lâm Thiên Tây nghe được câu này, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, chẳng hề bất ngờ dù chỉ một chút. Cậu khựng lại nhìn cô, cười nói: "Không có, chuyện gì cũng không có, chỉ là con chơi bi-a thắng tiền nên mua quần áo cho mẹ."
"Bi-a gì?" Lâm Tuệ Lệ buông váy xuống, sắc mặt không tốt lắm: "Mày chơi bi-a với những người kia, bây giờ thắng tiền của chúng nó thì sau này không phải trả lại à? Cái váy này tao không cần, mang trả đi, tiền cũng trả lại cho chúng nó, mày đừng có tự rước họa vào thân."
"Mẹ nghĩ đến tận đâu thế, bi-a con chơi là thi đấu chính quy." Lâm Thiên Tây sợ cô vẫn không tin, đưa cả điện thoại ra: "Không thì mẹ thử đi hỏi thầy thể dục của bọn con đi, mẹ nghĩ rằng con chơi kiểu bi-a của bọn lưu manh sao?"
Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu từ trên xuống dưới, như thể đang xem lời cậu nói là thật hay giả, một lúc lâu không lên tiếng, cũng không cầm váy lên.
Lâm Thiên Tây nhìn thái độ cô vẫn không tin thì cảm thấy vô cùng buồn cười, trái tim nguội lạnh đi một nửa: "Được thôi, cần hay không đều được, dù sao con ở trong mắt mẹ cũng không thể thay đổi mà."
Nói xong cầm cặp sách mở cửa rời đi ngay tức khắc, không ngoái lại nhìn biểu cảm trên mặt mẹ Lâm là gì, có nhìn thì đoán chừng cũng là thất vọng.
2
Một chuyện rất tốt lại biến thành như vậy, cả đường đi tâm trạng không hề tốt, lúc đi tới tòa giảng dạy Lâm Thiên Tây cũng chẳng ngẩng đầu.
Đột nhiên một bàn tay ở đằng sau vỗ nhẹ lên lưng cậu một cái, cậu quay đầu ra sau, nhìn thấy Đào Tuyết đang nhìn cậu, giọng rất nhỏ: "Có thể nói vài lời với cậu được không?"
Lâm Thiên Tây nhìn hành lang có người qua lại, rất may không quen biết ai, cậu đi lên tầng đến chỗ ngoặt của cầu thang: "Được."
Con gái nhà người ta đã đến trước mặt mở miệng, cậu cũng chỉ có thể đồng ý.
Đào Tuyết đi đến đứng trước mặt cậu, đầu cúi thấp, không dám nhìn cậu.
Lâm Thiên Tây ngắm nghía người đi qua, đứng cách cô ít nhất nửa mét: "Lời gì cậu nói đi."
Đào Tuyết hơi ngẩng đầu lên, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Tớ hiểu ý cậu rồi, xin lỗi, là tớ quá tự mình đa tình."
Lâm Thiên Tây muốn nghe cô mắng mình vài câu còn thấy dễ chịu, chuyện kiểu này mà lại để người ta phải nói xin lỗi, cảm thấy rất không thoải mái, khóe miệng cậu giật giật: "Đừng nói như vậy, cậu rất tốt, có thể là do tôi không bình thường." Vế cuối cùng giọng cậu hạ thấp xuống, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Đào Tuyết tưởng rằng cậu nói chính mình lăn lộn lêu lổng, nhẹ nhàng