Edit: mienemenguyen
Chương 73: Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
Mãi cho đến khi những người khác đã rời khỏi nhà vệ sinh, môi cả hai mới tách ra.
Lâm Thiên Tây dựa vào cửa thở ra từng hơi một, tay vẫn luồn vào mái tóc ngắn của Tôn Thành, cậu mím mím đôi môi ướt át, lưỡi tê, da đầu cũng tê, vừa thở hổn hển vừa nói: "Giỏi thật nha Thành gia, mấy ngày không gặp, cậu học được chiêu này từ đâu thế?"
Tôn Thành dán sát vào lồng ngực đang phập phồng của Lâm Thiên Tây, phả hơi thở vào chóp mũi cậu: "Cái này còn cần học?"
"Đệt, cậu đây là "vô sư tự thông" (*) à?"
(*) 无师自通 (vô sư tự thông): thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là không cần thầy dạy vẫn có thể hiểu hoặc nắm vững một điều gì đó.
"Cậu còn biết dùng thành ngữ."
Lâm Thiên Tây nhếch môi cười: "Đừng có đánh trống lảng."
Tôn Thành cũng nhếch khoé miệng, cái tay đang ở sau gáy Lâm Thiên Tây dời xuống cổ, tháo nơ ra rồi nhét nó vào túi áo vest, tay còn lại vẫn đặt trên eo cậu.
Lâm Thiên Tây cảm thấy thắt lưng ngưa ngứa, dường như ngón tay hắn cách một lớp áo vest gãi nhẹ eo mình, ngay sau đó lại nghe thấy hắn hỏi: "Giỏi thật không?"
Mí mắt Lâm Thiên Tây giật giật, cảm giác câu này nghe rất có ý ám chỉ, nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của hắn, cậu lại phát hiện dường như hôm nay tâm trạng của hắn không tệ lắm, nở nụ cười: "Cậu cũng đắc ý quá nhỉ."
"Tạm được, không đắc ý, " Tôn Thành nói: "Phát huy bình thường thôi."
"Đệt..." Lâm Thiên Tây vừa cười vừa nhấc chân định đạp hắn.
Tôn Thành ấn tay lên đầu gối cậu đẩy trở về.
"Lâm Thiên Tây?" Ngô Xuyên ở bên ngoài gọi một tiếng, hình như còn vào nhà vệ sinh mà lầm bầm: "Ở đây cũng không có? Chạy đi đâu không biết..."
Hai người bên trong buồng riêng vẫn bất động, chờ đến khi tiếng bước chân của ông biến mất rồi mới hoàn toàn tách ra.
Tôn Thành mở cửa: "Bây giờ tranh thủ ra ngoài, không thì lát nữa lại có người tới."
Lâm Thiên Tây chui ra ngoài rồi đến chỗ bồn rửa tay soi gương chỉnh lại quần áo, thong thả cởi cúc cổ áo sơ mi, rửa tay rồi dùng tay ướt lau cho miệng mát một chút, quá nóng rồi.
Tôn Thành cũng theo cậu ra ngoài, đứng rửa tay ở bên cạnh rồi nhìn cậu trong gương, sau đó xốc lại chiếc cặp sắp rơi khỏi bả vai mình lên.
Lâm Thiên Tây liếc về phía cửa rồi ra ngoài trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Xuyên vừa bước ra từ sảnh kết thúc thi đấu nhưng vẫn đứng đó chưa đi, thấy cậu ra khỏi nhà vệ sinh thì tức giận hỏi: "Vừa nãy em làm gì mà vội vàng thế, đi tìm khắp nơi không thấy đâu?" Rồi trả lại điện thoại cho cậu.
Lâm Thiên Tây nhận lấy: "Thì còn làm gì nữa được ạ, đi toilet thôi."
Lúc này Tôn Thành cũng đi ra.
Ngô Xuyên kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"
Tôn Thành đáp: "Đến mua đề cương ạ, chỗ kia nhỏ không mua được nên chỉ có thể tới đây, tiện đường đến xem thi đấu."
"Vì mua đề cương mà chạy đến đây? Thảo nào thành tích của em tốt vậy." Ngô Xuyên không hề nghi ngờ: "Đến rồi cũng tốt, chiều nay Lâm Thiên Tây còn thi, em giúp tôi quan sát em ấy một chút."
"Vâng." Vẻ mặt của Tôn Thành rất đứng đắn.
Lâm Thiên Tây cũng cực kỳ đứng đắn mà bước lên trước, dẫn hắn đến phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa bước vào, thấy Ngô Xuyên không đi theo, cậu cố tình hỏi: "Đề cậu mua đâu rồi, sao tôi không thấy?"
Tôn Thành đi vào sau rồi cởi cặp sách xuống, ngồi xuống ghế sofa, mở cặp, lấy một tập đề dày cộm ra, trên đó viết "Tổng hợp đề thi đại học minh họa 5 năm."
"Thế nào?" Hắn hỏi.
"..." Lâm Thiên Tây phục rồi: "Trâu bò, không hổ là cậu."
Tôn Thành khẽ cười, kỳ thực cái này chỉ là lấy cớ, sợ đến nơi sẽ bị Ngô Xuyên hỏi nên hắn đã chuẩn bị trước.
"Có nước không?" Hắn đứng dậy cởi áo khoác trên người ra, đến đây quá vội nên hơi khát.
Cũng mới vừa hôn cậu, cho nên cổ họng càng khô hơn.
"Có." Lâm Thiên Tây đến chỗ máy nước uống rồi khom người tìm ly giấy dùng một lần để rót nước cho hắn.
Tôn Thành nhìn dáng người khom lưng ở đằng kia, bộ vest này rất thích hợp với cậu, ôm trọn lấy eo, đôi chân thon dài cũng được làm nổi bật lên nhờ chiếc quần tây, nhưng cũng chỉ có cậu mặc trang phục trang trọng như vậy vẫn toát lên vẻ lưu manh, hắn đã từng nhìn thấy cậu vừa chửi thề vừa chỉnh nơ trong trường đấu.
Hắn đột nhiên hỏi: "Cậu mặc như thế này có ai khen đẹp không?"
Lâm Thiên Tây cầm ly nước đứng thẳng lên: "Có chứ, nhiều lắm, cậu không thấy một đám con gái ở trong trường đấu đều vỗ tay cho tôi hả?"
"Ừm, thấy rồi." Tôn Thành nhếch môi, ngồi trở lại ghế sô pha.
Lâm Thiên Tây đem nước đến, hắn nhận lấy rồi uống vài ngụm hết ly, một tay bỏ cặp sách sang một bên: "Mấy hôm nay cậu không ghi đề lại à?"
"Ghi nhiều lắm nhưng chưa rảnh hỏi cậu." Lâm Thiên Tây lấy chiếc điện thoại Ngô Xuyên vừa trả lại cho mình ra, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Tôi chụp hết rồi này."
"Đưa đây tôi xem." Tôn Thành thả cái ly xuống.
Lâm Thiên Tây lướt album ảnh trong điện thoại, ngồi lại gần hơn, chân dán sát bên chân hắn: "Chờ chút, tôi xem trong nhà có tin gì không."
Cậu chỉ vừa nhận được điện thoại nên sợ có thể sẽ xem sót.
Kiểm tra tin nhắn WeChat, nhật ký cuộc gọi gần đây cũng xem qua một lượt, xem lại cả lịch sử trò chuyện trước đây với Tôn Thành, còn có mấy tin nhắn tào lao nhạt nhẽo mà Vương Tiếu gửi, mẹ cậu thì không nhắn hỏi gì, có lẽ cô vẫn còn chưa nhìn thấy tờ giấy cậu để lại.
Cậu lướt xem qua lại như thường lệ, chỉ thờ ơ cười cười, sau đó mở album ảnh rồi đưa tới: "Này, giảng đi."
Tôn Thành liếc nhìn vẻ mặt của cậu rồi mới nhận điện thoại: "Gần đây có rất nhiều ngày lễ."
"Hả?" Lâm Thiên Tây hỏi: "Là sao?"
"Ý tôi là gần đây mấy cửa hàng tiện lợi đều rất bận." Hắn giải thích.
Lâm Thiên Tây cười gượng: "Cũng đúng."
Đang giảng được một nửa thì cửa phòng nghỉ bỗng bị mở ra, Khương Hạo vừa mới thi đấu xong bước vào.
"Tôn Thành?" Vừa bước vào đã trông thấy Tôn Thành đang ngồi trên ghế sofa, trên trán như viết hai chữ "Vãi chưởng": "Vừa nãy Ngô Xuyên nói cậu đến tôi còn không tin, ai mà ngờ cậu đến thật!"
Tôn Thành ngồi nghiêng một bên, một tay cầm điện thoại giảng bài, tay còn lại đặt lên ghế sofa sau lưng Lâm Thiên Tây, hắn thấy Khương Hạo bước vào liền ngồi thẳng dậy: "Ừm, tôi xin nghỉ một buổi sáng, thêm nửa ngày nghỉ nữa, vừa hay có thể đến xem mấy cậu thi đấu."
"Tốt thế cơ à?" Khương Hạo nhìn Lâm Thiên Tây, đi tới.
Lâm Thiên Tây cũng ngồi thẳng dậy, ngắt lời cậu ta: "Cậu đang cầm gì thế?"
Khương Hạo cầm một cái túi của cửa hàng tiện lợi đặt lên bàn nhỏ trước ghế sofa: "Thì còn cái gì nữa đâu, chẳng phải là đưa cho cậu à, vừa mới thi đấu xong đã đi tìm cậu đấy, cơ mà không tìm được nên người ta nhờ tôi mang tới đây này."
Bên trong túi là một hộp đồ ăn bằng nhựa trong suốt, trong đó có mấy quả dâu tây vừa to vừa đỏ đã được rửa sạch sẽ, vẫn còn dính vài giọt nước trên bề mặt.
Tôn Thành nhìn thoáng qua: "Còn có người đặc biệt đưa đưa trái cây cho cậu?"
Lâm Thiên Tây chưa kịp nói thì Khương Hạo đã trả lời: "Đưa mấy lần rồi, mỗi lần đều khác nhau, hết nho rồi xoài, hôm nay thì là dâu tây, lần tới không biết sẽ là cái gì nữa."
Tôn Thành hỏi: "Ai đưa?"
"Tên này cậu từng gặp rồi, La Kha."
2
Lâm Thiên Tây nói: "Cậu nói vậy thì làm sao mà cậu ấy nhớ được." Nói rồi lại bổ sung thêm, "Đồng đội của thằng chó Đặng Khang kia, á quân lần trước."
"Tôi nhớ, " Tôn Thành nói: "Cậu ta muốn add WeChat cậu."
Lâm Thiên Tây thoáng chốc sững sờ, sau đó nhớ ra: "Đúng vậy, có chuyện này thật, thế mà cậu vẫn nhớ." Chính cậu còn chẳng nhớ rõ chuyện xin WeChat, "Thảo nào cậu ta nói muốn kết bạn, hình như lúc xin WeChat cũng có nói thế, cố chấp thật nhỉ."
Tôn Thành nhớ được tên đối phương là nhờ Đặng Khang, cũng nhớ rất rõ chuyện xin WeChat này.
"Cậu ta nói muốn kết bạn với cậu?"
"Ừm."
Giọng điệu Tôn Thành rất thản nhiên: "Cậu ta thiếu bạn lắm à?"
Lâm Thiên Tây nghe vậy thì buồn cười: "Làm sao tôi biết được."
"Cậu ta còn nói gì nữa không?" Tôn Thành đưa điện thoại lại cho cậu, không giảng đề nữa.
Lâm Thiên Tây nhận điện thoại rồi cất lại vào túi quần, nghĩ một hồi mới "Chậc" một tiếng: "Cậu ta nói mình cùng một loại người với Đặng Khang, nhưng không phải có ý nói phẩm hạnh mình không tốt, sợ tôi hiểu lầm."
Dù sao thì chuyện khác cậu cũng không nghe.
Tôn Thành bỗng liếc cậu một cái: "Vậy sao?"
"Có người tới." Khương Hạo chợt nhắc nhở một câu rồi quay người đi rót nước.
Cửa phòng nghỉ mở ra, có mấy người bước vào, đi đầu chính là La Kha.
"Lâm Thiên Tây..." Vừa kêu xong tiếng này liền nhìn thấy Tôn Thành bên cạnh Lâm Thiên Tây, y hơi bất ngờ, khựng lại giây lát mới nói hết câu: "Cậu thăng hạng thuận lợi không?"
"Thuận lợi." Lâm Thiên Tây đẩy nhẹ hộp dâu tây trên bàn: "Cái này tôi không cần đâu, cậu giữ lại ăn