Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, Thẩm Huyền Quân ôm Nguyên Dương ra ngoài hóng mát. Thuyền nhỏ của các tỳ nữ hái hoa đang len giữ những tán cây mát mẻ, ánh chiều tà phản trên mặt hồ, cảnh sắc sinh động tươi mới.
Y ngồi tách hạt sen, do mới vào mùa, nên búp không lớn lắm, hạt sen còn rất non. Tiểu Tây bên cạnh lắm miệng không cho y động vào, sợ đau tay.
"Chỉ là tách hạt thôi mà, lát nữa nấu chè cho đệ ấy ăn."
Nguyên Dương đang dùng lá sen che nắng cho thỏ con, chạy quanh quẩn bên hồ. Dù nó bơi giỏi hơn y, vẫn không sao yên tâm được, xung quanh ba bốn người canh chừng.
"Trời đang nóng ăn chè sen băng mịn rất ngon. Mấy nay trời oi bức nô tỳ sợ người cảm thấy bức bối khó chịu." Từ khi mất trí công tử trở nên vui vẻ hẳn, đây là điều tốt, Tiểu Tây cũng được thoải mái lây.
"Hoàng cung nóng quá ngày nào cũng thấy nắng nóng chiếu lên gạch chói cả mắt. Vườn Ý Ánh tuy nhiều cây xanh nhưng vẫn phải đóng kín rèm trúc, lúc nào trong điện cũng vang lên tiếng băng tan. Lúc sáng muốn chỉnh lại áo mùa hè cho Nguyên Dương, cầm một lát mồ hôi chảy bẩn đường chỉ hết." Thẩm Huyền Quân vì chuyện này mà lo âu, từ lúc mang thai trong người y trận nóng trận lạnh đan xen, nhiều lúc tay chân lạnh cóng cứng đờ, Tưởng Hoàng muốn đưa y tránh nóng cũng không được. Nguyên Dương cũng không chịu rời cung, lúc vừa tỉnh lòng đầy vướng bận, y không kịp để tâm nhiều chuyện bất thường xung quanh, gần đây có thời gian tĩnh tâm, y phát hiện Nguyên Dương không hề gần gũi với Tưởng Hoàng, đệ ấy có nhượng bộ bao nhiêu đi nữa, nó cũng không để ý đến.
Không đơn thuần là giận dỗi, Thẩm Huyền Quân có thử tìm tòi tìm hiểu, nó chỉ nói lảng, nói tránh, không dứt khoát trả lời y.
Trong lúc y hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Hỏi Tưởng Hoàng đệ ấy cũng ậm ừ không rõ ràng.
Nhiều lúc Thẩm Huyền Quân muốn làm cho rõ nhưng phải cố nhịn, có lẽ y vẫn không bỏ xuống được giấc mơ đáng sợ ám ảnh ngày đêm kia? Trong mơ toàn chuyện hư vô không rõ năm tháng, khi tỉnh lúc nhớ được chi tiết vụn vặt, lúc lại mơ mơ hồ hồ không rõ, riêng cơn rùng mình lạnh từ trong tim lạnh ra vẫn đeo đẳng giết người lặng thầm không dao. Nửa đời trước y tu hành không vướng bận, muốn giữ tâm tịnh an tịnh thấu suốt1, không chút lơ là sợ mất đi chân tâm. Giờ đây y với mình năm xưa chân thành còn đó, nhưng vướng mắc cũng nhiều hơn.
Sự thật đằng sau đó biết đâu sẽ làm y tuyệt vọng phát điên?
Khi xưa không bao giờ thấy cuộc sống nhàm chán, cầm được bỏ được, tâm không động. Vừa nếm trải được ái tình ngọt ngào đã bắt đầu đắm chìm bi lụy, khổ ải của nhân gian, không thể nào quay lại cuộc sống cô đơn trước kia nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ y không phải là người có căn cơ vững chãi, thích hợp tu tiên.
Thẩm Huyền Quân nghĩ đến xuất thần, đến khi hồi tỉnh đã thấy hắn ngồi bên cạnh cầm quạt hướng về phía mình phe phẩy. Cảm giác mát mẻ bao lấy người, khóe miệng y tươi cười hệt như tỏa ra hương thơm, đầy sức sống, y nói: "Ta tưởng hôm nay đệ bận?"
Tưởng Hoàng dùng ngón trỏ chạm gò má y, tuy thai khí không ổn định nhưng ngày nào cũng có niềm vui, gương mặt hồng hào, da dẻ căng mịn hơn hẳn: "Đúng là triều chính có chút bận, ta ở đây một lát rồi đi." Hắn nhìn y rất dịu dàng, có thể xua đi hết âm khí ớn lạnh trong hoàng cung sâu thẳm đầy oán hận này: "Ta đang sắp xếp để ca ca lên đường đi tránh nóng. Năm nay nắng gắt hơn mọi năm, ở trong cung người nóng bức khó chịu, không tốt cho bảo bảo trong bụng."
"Biết nắng gắt mà đệ còn từ thư phòng đến đây, mồ hôi ướt đẫm rồi này." Y giúp hắn lau trán, ân cần nói thêm: "Trước khi đi tránh nóng, qua phủ Phương Dao thăm Uyển Nghi trước nhé."
Khóe môi Tưởng Hoàng ngưng trệ, xụ xuống nhưng rất nhanh quay lại mỉm cười ngọt ngào, cố gắng nới lỏng thân thể: "Phải cùng đi chứ, mà đến lúc lại sợ ca ca bị muội ấy giành mất. Vừa rồi nghe tin báo, muội ấy cũng mang thai rồi. Sau này cả hai đều dưỡng thai, không gặp được mấy lần."
Thẩm Huyền Quân sửng sốt đến suýt rơi búp sen trên tay, vui đến hít thở không thông, mặt đỏ bừng: "Thật sao?"
Tưởng Hoàng vuốt má y gật đầu.
***
Thẩm Huyền Quân đang ở trong vườn ngắm cảnh thì có người báo đêm nay hắn không về, dặn y ngủ sớm đừng chờ.
Thẩm Huyền Quân biết hắn bận, không hỏi sâu, bảo công công nán lại mang canh về cho hắn uống.
Chiều nay Thẩm Huyền Quân nhờ Tiểu Tây dạy nấu canh cá xuyên khung, thành quả không được đẹp mắt lắm, Thẩm Huyền Quân không dám uống thử. Nghĩ đến đây y không khỏi bật cười trong lòng, ngày trước y nấu có bát mì cũng làm người ta mất vị mấy ngày. Chén canh cá vừa nấu không dễ uống chút nào.
Lúc Tiểu Tây mang canh đưa cho công công, tay run cầm cập, công tử định hạ độc hoàng thượng hay sao? Có khi nào người đã hồi phục trí nhớ, ủ mưu trốn khỏi hoàng cung.
Chân nàng lạnh đến suýt thoát hư, vậy mà công tử vẫn rất vui vẻ ngửa mặt ngắm sao trời.
Tưởng Hoàng không có ở trong thư phòng, hắn đang ở trong mật thất canh nến.
Mật thất âm khí nặng, những ngọn nến trong trận tắt đi, báo hiệu cho vô số lần bày trận thất bại. Phương Dao không nhớ nổi số lần nến tắt, lặng lẽ dùng phù chú thắp lên. Biết là khuyên can không được, người giấy trong trận không da thịt rạn nứt thì cũng cứng như đá, sống lưng mọc gai. Đã thử đổi băng thể thành hoa Phỉ, người giấy tạo ra lại không có xương sống, người mềm oặt.
Huyễn cảnh trong trận không ngừng thay đổi, mưa gió tầm tã cuốn hết người giấy hư hỏng đi, mỗi lần trận bị hủy, sét đánh phá vỡ núi non, tuy chỉ là cảnh trong mộng nhưng người bày trận chịu ảnh hưởng rất nhiều. Phương Dao thầm tính toán, hoàng thượng không gượng nổi nữa.
Quả nhiên, chuông Chung Linh vừa báo trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng nôn ra ngụm máu, bị bài xích ra khỏi trận. Tưởng Hoàng không nói gì, hoặc là không còn sức để nói gì nữa, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, dính dớp khó chịu. Hắn lặng lẽ hé mắt lặng lẽ nhìn màn đêm, muốn làm ra một người giấy giống Uyển Nghi không dễ. Dù có thành công đi nữa, người làm ra không thể hoàn mỹ, chẳng có cảm xúc khóc cười, cử động khô cứng còn dễ bị hỏng.
Hắn học nghệ không cao, nếu có thể làm người tượng sẽ ổn hơn. Thời gian gấp rút, giấu được lúc nào hay lúc ấy.
Phương Dao đứng bên tế đàn, thấp giọng: "Người đừng cố nữa, người giấy không thể thấm nước, bén lửa, gió thổi là bay, lợi bất cập hại. Người cố chấp cũng vô ích."
Tưởng Hoàng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn giá lạnh, ngoài làm người giấy ra hắn biết phải làm sao nữa? Thời gian ở trong trận như đã cắn nuốt hết nửa đời hắn, vết máu nhỏ dần hiện lên nơi ngực trái, hệt như nốt ruồi son nho nhỏ.
Phương Dao thấy hắn cắn chặt khớp hàm nhịn đau, hơi rũ mắt nói: "Người nghỉ ngơi đi trời cũng sắp sáng rồi."
Tưởng Hoàng chưa muốn dọn dẹp, cũng không chịu nhúc nhích. Hắn nội thương nghiêm trong, e là trong thời gian ngắn không thể bày trận được nữa.
Canh vừa điểm, Tưởng Hoàng gắng gượng bò dậy, dưới chân vô lực phiêu diêu như hồn ma ra khỏi mật thất. Lòng hắn nặng nề nhưng bước chân nhẹ bẫng, đến cửa thư phòng. Trương công công đã đứng trước cửa chờ hắn, ánh đèn lồng trên tay chập chờn tỏa ra luồng ánh sáng mỏng, không đủ soi sáng đêm đen.
"Hoàng thượng, hoàng thượng." Thấy được người Trương công công liền vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tối qua Thẩm công tử đau bụng dữ dội ngất đi mấy lần, nô tài đã gọi thái y, hoàng thượng..."
Trương công công chưa nói hết lời người hắn đã sinh đau, mắt thấy hàng ngàn nhân ảnh đan xen, trong người như có dịch lên men chua lòm cả cuống họng.
Thấy hắn chạy vội đi, động tác quá mức kịch liệt. Trương công công giật mình la lên, hai chân loạng choạng đuổi theo.
Thẩm Huyền Quân vừa uống chén thuốc thứ hai, bên dưới bụng vẫn còn đau nhưng y không hé răng, đầu lưỡi cứng đờ đầy vị thuốc đắng. Y thật sự rất mệt, cơn đau vô vập cả đêm người rã rời không còn sức để kêu la nữa.
Tưởng Hoàng chạy vào nhanh như một cơn gió, lời nói có chút run rẩy: "Ca ca."
Thẩm Huyền Quân nghe giọng hắn tiếng được tiếng mất, cũng thoáng yên tâm. Suốt đêm qua y cứ sợ ra máu, thái y đã bắt mạch kê đơn thuốc nhưng mãi không thuyên giảm. Cơn đau xoáy sâu hệt như đóng đinh vào trong bụng, y cứ đợi mãi, đợi mãi mà không thấy hắn đến.
Hơi nóng tự ngực cuộn lên trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng cơ hồ thấy nó sôi sục thiêu đốt lí trí, tâm can. Hắn nắm tay y đau lòng bắt mạch: "Đang yên đang lành sao lại đau bụng."
Mạch rất loạn, cơn chấn động còn chưa chịu lui.
Hắn nhìn tứ phía, liếc thấy Tiểu Tây trốn ở góc phòng, quát: "Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy hả?"
Ánh mắt hắn như dao cắt, Tiểu Tây co rúm không dám