Đêm trên thuyền rồng cực kỳ yên tĩnh, phảng phất như hơi nước từ dưới lòng sông lớn cong mình uốn lượn, đè nặng lên người đang ngủ mê. Trong khoang thuyền lớn Thẩm Huyền Quân đang ngủ trong nhung lụa, ánh lồng đèn nhỏ trên án không chiếu đến y. Nhưng đôi mày của Thẩm Huyền Quân vẫn níu thật chặt, không ngủ ngon.
Tưởng Hoàng nghe thấy động tĩnh liền thức giấc, bóng hắn phủ lên người Thẩm Huyền Quân tạo ra một cảm giác trầm nặng, đè nén. Hơi thở của y yếu ớt làm lòng hắn gợn sóng, hắn nắm bàn tay của y, nó đang lạnh như băng khiến người ta sốt sắng đau lòng. Tưởng Hoàng xót xa vỗ về an ủi cho y mau xua ác mộng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Tưởng Hoàng cười thê lương, nằm ở cạnh nhau nhưng y luôn gặp phải sợ hãi, đồng sàng dị mộng. Trong cơn ác mộng đáng sợ đó y luôn nhìn thấy hắn, người mang đến vô vàn đau khổ, ngày đêm nhe nanh múa vuốt cắn cổ y hành hạ không thôi. Hắn bám riết từ hiện thực đến cả trong cơn mê đầy mệt mỏi, y vẫn không thoát khỏi sự độc ác tàn nhẫn mà hắn gieo rắc. Ánh mắt hắn nhìn người đang ôm trong lòng như muốn xuyên thấu, phải làm sao mới bảo vệ y chu toàn?
Nhiều năm oán hận chất chồng, tình ý hận ý không thể nào nói hết. Ngày tháng ở cạnh nhau với y là một trận hồ đồ cực điểm, nhìn lại những khoảnh khắc ấy chỉ thấy người đang lăn qua lăn lại trên gai nhọn, ai cũng khóc than cho chính mình. Cả hắn cũng nhiều lần thấy kinh hoảng khi nhớ về, lúc họ còn đang rất tươi đẹp, dựa dẫm vào nhau. Hắn mang lòng riêng chưa từng thật sự cảm nhận được hạnh phúc mình đang có, nâng niu những gì đang sở hữu.
Giờ hắn như đi trên băng mỏng, tình cảm của họ như ngọn nến trước gió, chỉ một cơn gió đã có thể dập tắt, sợ ngày bại lộ lại phải nhìn thấy ánh mắt oán hận. Họ đã từng có một mối duyên trời sinh kéo dài, hắn cũng từng tự dằn vặt bản thân rằng thứ tốt đẹp trên thế gian này không bao giờ thuộc về hắn. Vừa muốn gặp lại, vừa mâu thuẫn nghĩ sau khi gặp lại sẽ làm gì? Nhìn thấy hắn trở thành một kẻ đáng thất vọng, méo mó đầy hận ý trả thù, hắn sợ chút lòng yêu mến của người ta dành cho mình cũng mất đi. Vô số lần trong cơn nhớ nhung nghĩ đến, cũng vô số lần tự mình dập tắt khát vọng gặp lại.
Ai biết trong cơn u mê ấy hắn đã nhận nhầm một mối lương duyên, hắn luôn sai, trong cuộc đời đầy sóng dữ hắn toàn đưa ra quyết định sai lầm.
Cái giá phải trả quá lớn, hắn dùng cả đời cũng không bù đắp nổi.
Tưởng Hoàng hôn trán y thì thầm: "Đừng sợ, đừng sợ..."
Bất chợt Thẩm Huyền Quân rên rỉ phát ra tiếng nói mớ: "Thương Hải... Thương Hải..." Y co quắp đầy sợ hãi, tiếng kêu ngày càng đau đớn thống khổ. Trán y ướt đẫm mồ hôi, ớn lạnh từng cơn giày vò.
Hắn từng nghe Thẩm Huyền Quân nhắc đến cái tên này, xưa nay y luôn dễ mơ thấy ác mộng, cũng có lúc gọi tên hắn, Vô Diện. Nhưng khi nghe hai chữ Thương Hải phát ra từ miệng y. Hắn vẫn thấy vô cùng kỳ dị, tựa như bất ngờ bị phun một ngụm nọc độc lạnh thấu tim gan. Tim hắn bị vô số tơ vò quấn quanh, không dám để y tiếp tục hoảng hốt, ôm vai lay người dậy: "Ca ca... ca ca..."
Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy, nghi hoặc dụi mắt: "Sao thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ca ca lại mơ thấy ác mộng sao?"
Thẩm Huyền Quân lục lại trí nhớ, hình ảnh trong đầu đều là mảnh vụn khó gắn hàn, có vài chuyện y không dám nói nuốt hết ma chướng vào bụng. Qua ánh nến nhìn thấy ánh mắt thâm tình của đệ ấy, cuống tim y run rẩy: "Không có đâu... ta chẳng mơ thấy gì cả." Y nghiêng người dựa vào hắn: "Làm ồn đệ sao?"
Tưởng Hoàng lắc đầu ôm lấy y bao lại: "Khó chịu ở đâu nói ta biết nhé."
Thẩm Huyền Quân gối đầu trên cánh tay hắn, bàn tay đan lấy nhau. Cái ấm áp an tâm ngày xưa đã trôi đi đâu mất, y cảm thấy thật lạnh, lạnh từ trong tim phổi phát ra. Rất nhanh bị cơn mệt mỏi kéo lại giấc ngủ, hoang mang trong cơn mê.
...
Trong cơn mơ y nhìn thấy rất nhiều thứ, tựa như là mảng màu quá khứ, đôi lúc lại hoang mang như chuyện từ kiếp trước vọng về.
Như là có tuyết hồng đang rơi...
Mưa máu rơi xuống hồ tạo nên một vòng biến động nho nhỏ, rồi biến mất không chút dấu vết.
Y hồi mộng về trước ngày thành thân của họ, vẫn là khoảng thời gian lơ lửng chẳng rõ phương hướng ấy...
Thẩm Huyền Quân cảm thấy không thoải mái, trở người ngồi dậy. Con ngươi của y như mực hơi co lại, hai ngày nữa họ thành thân rồi, đáng lẽ phải thấy lòng hân hoan vui mừng mới đúng.
Nhưng Thẩm Huyền Quân không phút nào thấy thanh thản, xương trong người như không hoàn chỉnh, động chỗ nào cũng thấy không ổn. Thẩm Huyền Quân mặc quần áo gọn gàng, định ra ngoài dạo thì có người mang sính lễ tới. Nửa tháng trước đã mang đến mấy rương, nay lại mang đến mấy món đồ tinh xảo đẹp đẽ...
Y chọn ra mấy món đồ nho nhỏ cho người khiêng sính lễ, họ vui mừng cảm tạ rồi kéo nhau đi uống trà rượu.
Thẩm Huyền Quân sắp xếp lại đồ vật một lát, lại xoa chiếc vòng trên cổ tay. Chiếc vòng này là một cặp, đều có thi chú, trước đó chiếc trận xảy ra y làm hỏng mất một cái. Hắn liền tặng y một cái khác, Thẩm Huyền Quân tâm tâm niệm niệm sẽ bảo quản cẩn thận, không làm chúng hư hại nữa.
Không biết y xoa như thế, hắn có cảm nhận được không? Gần đây chắc hắn chuẩn bị lễ thành thân bận rộn lắm, không thấy chạy đến đây thăm y nữa. Mấy ngày trước y có lén đến đó xem, thấy rèm đỏ pháo hồng treo đầy. Cửa son tường trắng sơn sửa mới tinh, nhìn qua thấy sáng sủa mát lành, lòng y rạo rực.
Tình ý nhiều năm được thành toàn, Thẩm Huyền Quân nằm mơ cũng thấy hạnh phúc. Khóe miệng vừa nhếch lên một trận gió thổi qua làm người y lạnh buốt, hơi ôm ngực áo, lòng mờ mịt. Y ngước mặt nhìn lên trời cố gắng hít thở một chút, nhưng càng cố bình tâm lòng lại thêm hoảng hốt, trái tim nhảy dựng như thể lao ra khỏi ngực. Thẩm Huyền Quân nắm chặt tay mình đóng rương lại, cầm lấy áo lông hắn tặng khoác lên người.
Thẩm Huyền Quân quấn áo lông kín người, mắt nhìn về phía hai chậu hoa sen sắp tàn. Mùa thu đã đến, đỗ quyên cũng nở rồi... hoa sen cũng đã đến lúc hết mùa. Bỗng nhớ năm đó hắn vất vả trồng sen Khổng Tước, thất bại vô số lần đều giấu y, đến khi hoa nở bung xòe rực rỡ nhất mới cùng y tận hưởng. Y cuộn người lại, tự mình an ủi mọi khổ đau đều đã qua, giờ chỉ ngồi chờ đợi niềm vui sắp đến, không cần phải lo lắng, không cần, không cần...
Phía trước có ánh sáng tươi đẹp mà y theo đuổi, giống như người ta đồn đãi y bị hoàng thượng vứt bỏ, thua trận xong thành một tên phế nhân, lại đẹp như vậy... không biết lúc lang thang thất chí đã bị bao người làm cho dơ bẩn. Tưởng tướng quân không ngại dơ, bằng lòng đón y về, không biết là ngu dốt thật hay đã bị bỏ bùa mê dị thuật! Thế nhưng hắn vẫn chưa từng bận tâm những việc đó, đối với y vẫn nâng niu trên tay. Cả đời này chỉ cần tìm một người toàn tâm toàn ý ở cạnh mình, yêu thương mình là được.
Thẩm Huyền Quân xót xa vì hắn bị người đời đàm tiếu, cũng tự mình xấu hổ. Hắn đã có địa vị chỗ đứng, tương lai rộng mở, còn y chật vật không yên giữa dòng đời, nghèo túng để mặc người chà đạp.
Nhưng sau tất cả, họ đều một lòng chờ đợi ngày vui sắp tới... Thẩm Huyền Quân cảm thấy như mình vừa uống một chén thuốc đắng, vừa nuốt vào đã nhăn mặt nhưng ngay sau đó cảm nhận được vị ngọt, mãn nguyện mỉm cười.
Nhưng mỗi lần gần như chạm vào sắc màu ngọt ngào ấy, một giọng nói xa xăm lại vang lên, chất vấn y: "Có thật ngươi đang vui vẻ hạnh phúc không?"
Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại, trời đã trưa nắng chiếu qua khung cửa sổ, rơi trên bàn trà. Y nhìn thấy trên đó có mấy món ăn đặt trên lò đồng giữ ấm, chén trà uống dở dang.
Có lẽ hắn đang ngồi uống trà thì bị ai gọi đi chưa kịp dọn dẹp xung quanh.
Y thấy ngực hơi nhói, xoa hồi lâu. Đến khi rèm trúc được kéo lên, Tưởng Hoàng trở về bước chân khá nặng nề, liền nói: "Sắc mặt của đệ còn kém hơn ta?"
Tưởng Hoàng thu lại tâm trạng, nói: "Thuyền vừa cập bến ta đưa ca ca đi