Chương 38: Minh quang (nhị)
Bách Lý Quyết Minh tung thẳng một quyền vào ngay giữa khuôn mặt già nua của ả. Nữ quỷ rụt cổ lại, mồi lửa rơi xuống đất, Bạch Già sợ gỗ cháy nên vội vàng nhặt nó lên. Nữ quỷ rụt hết cả tay chân lui vào bóng tối. Ả lùi không sâu lắm, bọn họ vẫn nhìn thấy ả, trông ả như một con nhện treo ngược trên xà nhà, dáng vẻ cực kì khủng khiếp.
Ả xoay hai vòng trên nóc nhà, đột nhiên bổ nhào về phía này, Bách Lý Quyết Minh hô một tiếng "Tản ra", Mục Tri Thâm và Bạch Già đồng thời lăn sang hai bên. Bách Lý Quyết Minh rút đao bổ xuống người ả, nữ quỷ há miệng cắn lưỡi đao, y thấy hàm răng nhọn hoắc của ả còn bén hơn cá mập nữa. Mẹ nó bộ hàm này mà cạp người thể nào cũng tàn phế nửa người mất thôi.
Một tay y đè đầu ả lại, tay kia rút mạnh đao ra. Lưỡi đao như nước cọ xát răng nanh của ả phát ra tiếng vang chói tai. Bách Lý Quyết Minh trở tay nắm đao, đang định cắt cổ ả, bỗng nhiên thân thể ả dần trở nên mơ hồ rồi bốc hơi như nước, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu cả. Đang tìm kiếm xung quanh, đột nhiên Bạch Già rống to với y: "Trên lưng kìa!"
Bách Lý Quyết Minh rùng mình một cái, chưa kịp suy nghĩ đã cầm đao thọc từ dưới nách ra sau lưng. Nữ quỷ kia thực sự đang nằm sấp trên lưng y, vậy mà y không cảm nhận được chút trọng lượng nào cả. Ánh đao kề sát mặt, ả bật ngửa ra ngoài.
Mục Tri Thâm muốn giúp y chém quỷ, Bạch Già vẫy tay với hắn, "Qua đây phụ coi!"
Hắn nhíu mày, có hơi chần chừ, quay đầu lại nhìn Bách Lý Quyết Minh thì thấy tên kia và nữ quỷ đang xâu xé nhau, y đã hoàn toàn lộ ra bộ dạng vốn có của ác quỷ, sát khí đầy người, hai mắt đỏ ngầu như máu. Ánh đao thoắt ẩn thoắt hiện dưới ống tay áo dính máu của y, vẽ ra đường cong sắc bén diễm lệ. Y và nữ quỷ lao vào cắn xé nhau, hệt như hai con quái thú đang vật lộn.
Bạch Già gấp đến mức dậm chân, "Y là quỷ quái, để mình y cầm chân ả không sao đâu, ngươi mau tới giúp ta đi!"
Mục Tri Thâm chạy đến chỗ Bạch Già, Bạch Già muốn hắn cạy nắp hòm sắt ra. Hắn không biết dụng ý của Bạch Già là gì, thời khắc nguy cấp không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể làm theo. Hai người bọn họ dịch cây đinh đóng nắp, sau đó dùng sức đẩy nắp quan tài xuống. Bên trong là dịch thi thể vừa đen vừa dính nhớp, đặc sệt như mực nước, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Bạch Già che miệng mũi lại, để Mục Tri Thâm đẩy quan tài. Hai người kề vai cùng nhau đẩy cái quan tài bằng sắt, nghiến răng kèn kẹt.
Quan tài sắt sắp ngã, Bạch Già hét lớn với Bách Lý Quyết Minh: "Dụ ả đến đây!"
Bách Lý Quyết Minh vừa quay đầu lại nhìn thì hiểu ngay. Bên kia 'rầm' một tiếng, quan tài sắt ngã xuống đất, dịch thi trong quan tài đổ ra ngoài như mực tàu loang ra tấm ván gỗ, mùi hôi thối nồng nặc lan khắp căn phòng nhỏ. Bách Lý Quyết Minh vung đao về phía trước, lấy sống đao đối địch, ánh đao từ dưới ống tay áo chém ngược lên, mạnh mẽ đâm vào bụng nữ quỷ. Nữ quỷ bị y đâm văng ra ngoài, ngã sõng soài trên bãi dịch thi. Ả nằm đó như một con nhện, tay chân bị dính chặt, hệt như dã thú bị đầm lầy vây khốn, không thể động đậy.
Mục Tri Thâm giẫm lên quan tài sắt, mượn lực nhảy tới chỗ Bách Lý Quyết Minh.
Bạch Già đã đu xích sắt trèo lên xà nhà từ sớm, cậu đắc ý cười nói: "Thấy ta thông minh không."
Ngay sau đó cậu đã không cười nổi nữa, bởi vì hai cái tên đứng ở dưới đều trừng mắt nhìn cậu, là vẻ mặt khó mà tin nổi. Thần sắc kia hệt như thấy quỷ, thậm chí có thể nói là vô cùng hoảng sợ. Bách Lý Quyết Minh chỉ chỉ vai phải, Bạch Già còn chưa hiểu rõ tình huống lắm, nhưng trong lòng đã bắt đầu run rẩy. Cậu chậm rãi xoay đầu lại, đối diện với gương mặt già nua kia. Chiếc cằm của mụ già đặt ngay trên vai cậu, chỉ cách cậu độ một gan bàn tay.
Cậu không thể hiểu nổi, rõ ràng nữ quỷ này đã bị dịch thi vây khốn, sao lại có thể trèo lên đây được? Rất nhanh cậu đã biết đáp án, cần cổ mảnh khảnh trắng bệch của nữ quỷ vẫn luôn kéo dài xuống phía dưới, kéo dài, kéo dài, cho đến điểm cuối là thân thể đang nằm sấp trong đống dịch thi kia. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng ả nữ quỷ đáng sợ này có thể duỗi cổ dài như vậy, vừa gầy vừa tái nhợt uốn éo như một con mãng xà.
Bảo sao cổ ả lại dài hơn người khác. Bạch Già ngu người nghĩ, hóa ra cổ ả có thể kéo được thành sợi mì luôn.
Ánh đao lạnh thấu xương chợt tới gần, Mục Tri Thâm quăng đao Tâm Vô, lưỡi đao được bọc trong ánh chớp lóe sáng cắm thẳng vào hốc mắt lõm sâu của nữ quỷ, mũi đao xuyên qua ót ả, toàn bộ đầu ả bị ánh chớp bao phủ, cái cổ dài đau đớn co giật liên tục. Nữ quỷ bị ép rụt đầu về, Bạch Già vội vàng nhảy khỏi xà nhà, sợ chết khiếp nhảy đến bên cạnh bức bích họa[1], lầm bầm kêu lên: "Tiền bối ngươi cũng là quỷ quái, ngươi có duỗi cổ được không? Hai ngươi đánh đầu với nhau, làm một trận chiến kịch liệt đi!"
[1] Bích họa: bức tranh trên tường.
"Ta làm ông nội ngươi!" Bách Lý Quyết Minh mắng, "Ta vặn ** của ngươi ra chắc chắn còn dài hơn ả!"
Mục Tri Thâm không đao hệt như con sói mất đi răng nanh vuốt sắt. Bách Lý Quyết Minh hết cách, đành nói: "Hai ngươi mau chạy đi, ông đây phóng hỏa đốt ả đàn bà cổ dài này."
Nơi này toàn là gỗ, một khi Bách Lý Quyết Minh phóng hỏa thì cả tòa quỷ lâu này sẽ biến thành biển lửa mất. Nếu lửa lớn quá, nói không chừng sẽ thiêu rụi cả Hoàng Tuyền Quỷ Quốc. Đến lúc đó Quỷ Mẫu thức tỉnh, mọi người không bị lửa đốt chết cũng sẽ bị Quỷ Mẫu gϊếŧ chết mất. Đầu ngón tay Bách Lý Quyết Minh nổi lên ngọn lửa, ánh lửa đỏ vàng sáng rực chói mắt.
Nữ quỷ kia nhìn chằm chằm ngọn lửa của Bách Lý Quyết Minh, cái đầu yên lặng giữa không trung. Bách Lý Quyết Minh xoay xoay ngón tay, ả cũng chuyển động theo nhịp. Cái đầu khổng lồ đó dịch trái dịch phải như con rắn hổ mang thực sự quá kinh khủng. Nhưng ả cứ một mực giữ khoảng cách không tới gần, chỉ lẳng lặng nhìn chòng chọc ngọn lửa trên tay y. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy kỳ lạ, "Ả sợ lửa của ta à?"
Bạch Già đang định nói ngươi phóng một mồi lửa nhỏ thử xem sao, chợt thấy một đôi tay nhỏ đen như mực vươn ra khỏi bức bích họa, nắm lấy cái bóng cổ tay của cậu. Đôi tay đen nhánh giữ chặt bóng cậu, kéo cả người cậu vào trong bức bích họa. Cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, Mục Tri Thâm quay đầu lại thì thấy nửa thân trên của cậu đã bị kéo vào bên trong, chỉ còn lại hai cái chân đá loạn xạ bên ngoài.
Mục Tri Thâm nhào qua túm lấy mắt cá chân cậu, Bách Lý Quyết Minh thấy thế cũng vội vàng lùi lại, bắt lấy ống quần của Mục Tri Thâm. Cái đầu nữ quỷ kia theo sát phía sau, khuôn mặt quái dị chuẩn bị đập vào người Bách Lý Quyết Minh. Sức lực của tiểu quỷ bên trong bích họa cực kỳ lớn, nó kéo Bạch Già vào, người này kéo người nọ, cuối cùng lôi cả đám vào bên trong bích họa. Tình thế cấp bách, Bách Lý Quyết Minh vẫn không quên dùng chân móc lấy Tạ Sầm Quan, kéo cả thi thể của hắn vào theo.
Nữ quỷ bị bỏ lại bên ngoài, đầu ả tông vào ván gỗ rầm rầm như đạn pháo, cả gian nhà chấn động, bụi bặm trên xà nhà rơi rào rạt xuống đất.
Đầu váng mắt hoa, mông bị ma xát muốn tóe ra lửa, Bách Lý Quyết Minh vô cùng khó chịu, vừa mở mắt ra thì thấy một màu vàng hổ phách của ánh nến, chiếc cằm tinh xảo của Bùi Chân ở ngay trước mắt, đường cong đẹp đẽ, tựa như được gọt dũa bởi một con dao nhỏ. Hắn rũ mắt nhìn y, vẫn là dáng vẻ ấm áp mang theo ý cười ôn hòa trước sau như một kia.
"Một thoáng không gặp, như cách ba thu. Thiếu hiệp có nhớ ta không?"
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Sắc mặt hắn tái nhợt, vốn dĩ yếu ớt, giờ nom còn ốm yếu bệnh tật hơn nữa. Bách Lý Quyết Minh ngồi dậy, sờ sờ trán hắn, sau đó hỏi: "Thân