Chương 39: Lương ngộ (nhất)
"Sao lại chưa tìm được cửa? Tiểu quỷ, không phải sao?" Bách Lý Quyết Minh truyền âm cho hắn.
"Không phải." Bùi Chân trầm giọng cười: "Tiền bối thông minh như vậy, sao lại không tìm thấy được? Suy nghĩ cẩn thận lại đi nào."
"..." Thằng nhóc này còn làm trò vậy nữa, đố y gì chứ? Bách Lý Quyết Minh rất muốn cho Bùi Chân một đấm, nếu người khác dám bất kính với y như vậy thì y đã đạp bay tên đó lâu rồi. Nể tình thằng nhóc này đẹp trai, tạm thời vờn chơi với hắn xíu đã. Bách Lý Quyết Minh bĩu môi, sau đó nhìn xung quanh một lần. Bùi Chân nói: "Nơi này không ổn", rốt cuộc thì còn chỗ nào không ổn nữa? "Nơi này..." Trái tim Bách Lý Quyết Minh như bị treo lên cao, "nơi này" không chỉ bao gồm đồ vật ở đây mà còn cả người nữa.
Bùi Chân đề phòng Mục Tri Thâm và Bạch Già, hai người kia có gì kỳ quái sao?
Mục Tri Thâm trầm mặc kiệm lời, không muốn nói chuyện nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn. Bách Lý Quyết Minh nhớ rõ một đao hắn bổ vào nữ quỷ kia, góc độ cực kỳ tàn nhẫn, nếu người bình thường chịu một đao này, hẳn là đầu đã vỡ làm đôi rồi. Về phần Bạch Già, tên này không rõ lai lịch, ngay từ đầu đã rất kỳ quái. Nhưng nếu Bùi Chân kiêng kị cậu, nhất định là có nguyên nhân nghiêm trọng hơn.
Ánh nến màu vàng hổ phách lập loè, vàng đến mức khiến đôi mắt Bách Lý Quyết Minh đau nhức. Đột nhiên y nghĩ tới điều gì đó, truyền âm nói: "Này nhóc, nến ngươi thắp không phải là nến ở đây à?"
"Không sai." Bùi Chân mỉm cười gật đầu: "Là 'đèn Quang Minh', 'Trên chiếu chư thiên, dưới soi chư địa, bát phương cửu dạ, nhìn thấy quang minh'."
Đây là nến mà Tông môn dùng trong lễ "Đăng Nghi" (lễ thắp đèn), công dụng quan trọng nhất của nó là phân biệt ác quỷ, quỷ quái đứng dưới ánh nến này sẽ không có bóng. Bách Lý Quyết Minh cúi đầu nhìn dưới chân mình, không có bóng. Y nhìn Bùi Chân, có bóng. Sau đó nhìn Mục Tri Thâm ở bên kia, Mục Tri Thâm cũng có, Bạch Già ngồi xổm trong bóng tối, không thấy rõ là có hay không. Bách Lý Quyết Minh cẩn thận nghĩ lại, dường như ngay từ đầu tên này vẫn luôn đứng trong bóng tối.
Mục Tri Thâm và tên kia đang đứng chung với nhau, sợ Bạch Già gây rối làm Mục Tri Thâm bị thương, Bách Lý Quyết Minh vẫy tay với Mục Tri Thâm: "Ê nhóc họ Mục kia, lại đây ông hỏi mấy câu."
"Làm gì vậy?" Bạch Già quàng cổ Mục Tri Thâm, chiều cao của cậu thua xa hắn, muốn quàng tới cổ thì phải nhón chân, trông hơi buồn cười. Cậu giương miệng cười, dáng vẻ trông rất lưu manh, "Bọn ta đang tìm quỷ đấy, hai người không giúp mà đứng đó rì rầm thì thôi đi, giờ còn muốn cướp cả Mục sư huynh của ta. Ta không chịu đâu!"
Thằng nhãi này nghi ngờ rồi, còn ôm Mục Tri Thâm làm con tin. Bách Lý Quyết Minh âm thầm nghiến răng, "Được, ta nói thẳng luôn." Y lấy từ trong ngực ra cuốn sổ ghi chép, viết ba chữ "Mục Tri Thâm" lên, "Nhóc họ Mục, ngươi cưới vợ chưa?"
"Chưa", Mục Tri Thâm trả lời.
Bạch Già hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Đừng có xen mồm vào, liên quan gì tới ngươi?" Bách Lý Quyết Minh thuận miệng hỏi luôn, không ngờ thằng nhóc này vẫn chưa lấy vợ. Quan sát từ trên xuống dưới, vai rộng chân dài, cơ bụng tám múi, so với Bùi Chân cường tráng hơn nhiều, nhìn là biết rất có khả năng. Bùi Chân nông cạn, thích nữ nhân nở nang, nói không chừng tên nhóc này khác thì sao. Bách Lý Quyết Minh càng nhìn càng thấy rất vừa lòng, bắt đầu nghiêm túc, "Vấn đề tiếp theo đây rất quan trọng, trả lời cho tử tế đấy."
"Ừm." Mục Tri Thâm thản nhiên đáp lại.
Bách Lý Quyết Minh hỏi: "Ngươi thích nữ nhân thế nào?"
"..." Mục Tri Thâm trầm mặc một lúc, trả lời: "Nhạt nhẽo quá."
Hắn xoay người, tiếp tục tìm tiểu quỷ trên bích hoạ.
Bách Lý Quyết Minh không thèm để ý, chắp tay sau lưng: "Tên nhóc nhà ngươi thú vị đấy, ngươi biết ta là quỷ nhưng lại không sợ chút nào. Ngươi không sợ ta cướp xác ngươi à?"
"Đôi khi, người còn đáng sợ hơn cả quỷ." Trước bích hoạ, Mục Tri Thâm hạ mắt.
Bạch Già thò đầu qua chen vào nói: "Tiền bối, không biết chúng ta có vinh hạnh được biết thân phận của ngài hay không?"
Bách Lý Quyết Minh thong thả bước lên, vuốt cằm trầm ngâm: "Dù sao cũng vào cái thế này rồi, chúng ta đều là mấy con châu chấu bấu cùng một nhánh cây, lừa gạt các ngươi cũng không có ích lợi gì cho cam. Được, nói cho các ngươi cũng không sao." Y nhướng mày cười "Ta là Bách Lý Quyết Minh."
Trong từ đường tĩnh lặng chốc lát, Bạch Già trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Bách Lý Quyết Minh."
"Đúng vậy, đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ác quỷ trong ác quỷ, hung thần trong hung thần." Bách Lý Quyết Minh vô cùng kiêu ngạo hất cằm, "Chính là ông đây."
Bùi Chân nhìn bộ dạng rắm thối của y, bật cười lắc đầu.
Bách Già ôm Mục Tri Thâm lắc liên tục, kêu lên: "Ông trời ơi, ta gặp được Bách Lý Quyết Minh rồi! Còn sống!"
"Ta chết lâu rồi, ngu ngốc." Bách Lý Quyết Minh trợn mắt xem thường "Nhóc, ngươi có biết cái tên này có ý nghĩa gì không?"
"Ờm..." Bạch Già suy tư một hồi "Xui xẻo?"
Cậu vừa dứt lời, Bách Lý Quyết Minh đột nhiên ra tay, tay trái ấn xuống đỉnh đầu cậu. Trong nháy mắt tựa như có cả một ngọn núi đè lên đầu, cả người không khống chế được mà chực quỳ xuống. Bạch Già đang định dịch chuyển tức thời, không biết Bách Lý Quyết lấy từ đâu ra một cây châm, đâm vào sau gáy cậu. Lập tức một cơn tê dại như rắn trườn từ cổ lan ra khắp toàn thân, cơ thể nhất thời cứng đờ như rót đầy chì, thẳng đơ không thể nhúc nhích. Mục Tri Thâm mặt không đổi sắc gỡ từng ngón tay Bạch Già, lui người tránh khỏi hai tay cậu.
Bách Lý Quyết Minh hung tợn cười, "Ý nghĩa là cho dù ngươi có ôm chặt tên nhóc Mục đi chăng nữa, cho dù hai người dính lại với nhau, không lột da thì không tách ra được, ta cũng sẽ có cách để nghiền chết ngươi mà không làm tổn hại đến tên nhóc Mục. Muốn dùng hắn làm con tin ư, quên đi. Nói đi, ngươi là thứ gì, tiếp cận bọn ta làm gì, làm thế nào để ra khỏi quỷ vực của tiểu quỷ này?"
Bạch Già kêu rên: "Oan quá, ta là người tốt!"
Bách Lý Quyết Minh đạp cậu vào dưới ánh nến của đèn Quang Minh, cậu ngã cắm đầu xuống đất, không có bóng.
Bạch Già xấu hổ cười cười: "Ta là quỷ tốt."
Bùi Chân quỳ một gối xuống trước mặt Bạch Già, tủm tỉm cười nói: "Vì dẫn chúng ta vào tròng, các hạ thật là nhọc lòng. Đầu tiên phát ra tiếng bước chân bên dưới cơ quan, dụ ta xuống xem. Sau đó còn chuẩn bị trước hình người áo xanh trên bích hoạ, lôi kéo ta tới gần nó. Làm những việc này, đều vì muốn bắt ta vào quỷ vực này phải không?"
"Người áo xanh không phải là do ta vẽ." Bách Già cà lơ phất phơ cười, "Trên bích hoạ vốn đã có hắn rồi. Áo xanh, dương chi bạch ngọc, người thích thể hiện đều mặc như vậy cả, trên bích hoạ vẽ một người Trung Nguyên."
"Ổ?" Bùi Chân nheo mắt.
Không phủ nhận những việc khác, chính là mặc nhận. Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ mặt Bạch Già, "Biết ngay là nhãi ranh nhà ngươi không có ý tốt mà. Lúc đánh ả cổ dài, ngươi cố ý nhảy về phía bích hoạ. Ngươi bắt nạt nhóc Mục thành thật, khiến hắn dốc sức cứu ngươi, còn kéo theo ta vào đây luôn. Đây vốn dĩ chẳng phải quỷ vực của tiểu quỷ nào cả, mà là quỷ vực của ngươi."
"Ai bảo Bách Lý tiền bối lại đa nghi vậy chứ, ta đã bảo Bùi tiên sinh ở trong bức tranh rồi mà, ngài còn do dự không chịu tiến lên, thật sự là làm khó người ta mà." Bạch Già lắc đầu than thở: "May mà vận khí chúng ta tốt, gặp được phân thân Yên Tĩnh của Quỷ Mẫu, nếu gặp phải hai cái kia, ba chúng ta có mọc cánh cũng khó thoát."
"Ngươi nói ả cổ