"Ngươi có từng nghe chuyện xưa về một bà mẹ hám lợi trước mắt cầm gậy đánh uyên ương chưa?"
Chương 46: Hội minh (nhị)
Mưa rơi tí tách, bùn đất ẩm thấp dưới chân dính nhớp, tỏa ra hương cỏ khắp nơi. Nơi rừng sâu núi thẳm, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng gặp mấy con chó có đôi tai cụp xuống. May mà không có ai, nếu không cũng bị dọa khiếp vía. Tạ Sầm Quan nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trong vũng nước, cả người đầy máu, cánh tay phải còn vung vẩy lung tung như sợi xích.
Hoàng Tuyền Quỷ Quốc đúng là không phải nơi cho người đến, ông nghĩ, không biết tên ngốc Bách Lý Quyết Minh có trốn thoát được không nữa.
Ông tới sườn núi, trầy trật lắm mới vẽ ra được một tấm phù. Không khí trước mặt nổi lên những gợn sóng, ông đi qua bức tường không khí vô hình, một thôn xóm nho nhỏ dần dần lộ ra phía trước. Ông không đi được nữa, nằm vật ra đất kêu rên: "Đẩy xe bò đến đây! Ông chủ của các ngươi về rồi!"
Có người nhìn thấy ông thì lập tức quay về thôn nói cho dân làng biết, lúc sau có một đám đàn ông chân đất đẩy xe bò đến, trên xe chất rơm rạ, và kẻ đỡ đầu vài người nâng chân cẩn thận khiêng ông lên xe.
"Mau lên, mau lên! Đưa tới chỗ Ứng đại phu đi!"
"Chao ôi, ông chủ Tạ của ta ơi, sao ngài lại thành ra thế này?"
Có người tặc lưỡi: "Ta thấy ngài nên đổi thân thể mới rồi đó."
Xe bò lộc cộc chạy về thôn, đường đất lầy lội, xốc nảy đến mức ê cả xương Tạ Sầm Quan. Những dãy nhà tranh hai bên không ngừng lùi lại, mấy đứa bé có gương mặt xanh trắng đang chơi đùa trên con đường bùn, kẻ trong nhà nghe thấy tiếng lộc cộc bên ngoài thì đẩy cánh cửa sổ ra nhìn, không phải quỷ mặt trắng thì cũng là lông dài, họ nhe răng cười với ông.
"Ông chủ Tạ về rồi đấy à! Trời sáng quá, đạo hạnh của ta không đủ, không thể ra ngoài nghênh đón ngài được!"
"Không sao," ánh mặt trời gay gắt chói cả mắt, Tạ Sầm Quan dùng tay trái nguyên vẹn che mắt lại, "Nhớ đóng đủ địa tô[1] là được."
[1] Địa tô: tiền thuê đất.
Nơi này là thôn Li Thủy, thôn xóm đầu tiên trên đời nơi mà người và quỷ cùng sinh sống với nhau, quỷ quái cùng sinh hoạt dưới một mái nhà với con người bọn họ, thậm chí ngủ cùng một giường. Cảm hứng xây dựng thôn này lấy từ Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, Bách Lý Quyết Minh cũng không hiểu những bức bích họa ở trong Quỷ Quốc, trên bức tranh không chỉ có dân trại mà còn có quỷ quái, chẳng qua người Mã Tang cũng không có phân chia bọn họ ra.
Không phải tất cả quỷ quái trên đời này đều chứa đầy oán khí, cực kì hung ác, theo kinh nghiệm của Tạ Sầm Quan, hầu hết chấp niệm của quỷ quái đều xuất phát từ sự trói buộc tình cảm với những người thân yêu của mình. Người tiên môn thường gọi chung chung là 'chấp niệm', như thể nó là một thứ gì đó rất vô nghĩa và viển vông. Tạ Sầm Quan lại thích gọi nó là "tâm nguyện", nếu như hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn, đương nhiên sẽ tự tan biến. Ông xây chỗ ở cho đám quỷ quái này, giúp bọn họ trốn khỏi sự đuổi gϊếŧ của tiên môn.
Xe bò ngừng lại, thôn dân dùng ván cửa khiêng ông vào đình viện của Ứng đại phu. Ứng đại phu không chữa cho người, chỉ chữa xác chết. Bốn bức tường đầy những chiếc tủ gỗ u ám, kéo ngăn tủ ra, bên trong bày những chiếc bình lưu ly ngâm đôi mắt, lỗ tai và mũi, tay và chân thì đặt trong tủ lớn hơn. Có đôi khi hàng xóm đến dọn dẹp nhà cửa giúp hắn lỡ làm đổ bình hoa thì phát hiện một cái đầu người tóc dài bên trong.
Tạ Sầm Quan ngồi dậy, dịch người sang chiếu trúc, gác cánh tay phải lên chiếc bàn nhỏ.
Một người đàn ông trung niên đang giũ tấm vải bố, bên trong có rất nhiều lưỡi dao lớn bé đủ loại kiểu dáng, còn có mấy cây đinh sắt nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm cánh tay Tạ Sầm Quan, đoạn thở dài nói: "Không thì dứt khoát đổi thân thể khác đi? Gần đây ta mới nhập một lô hàng về, tùy ngươi lựa chọn."
"Không cần." Tạ Sầm Quan không vui, "Vất vả lắm mới tìm được một cái xác trông thuận mắt, ta không đổi đâu. Làm ta xấu không bằng phong ấn ta cho rồi."
"Chết thì cũng chết rồi, còn quan tâm tướng mạo làm gì?" Ứng đại phu liếc ông một cái, sau đó lấy một lưỡi dao mỏng như cánh ve ra, cắt lên cánh tay ông, moi từng mảnh xương vỡ ra ngoài.
"Ta đến căn trại cũ thứ ba nhưng vẫn không thể vào được. Phân thân Vui Vẻ của Quỷ Mẫu quá lợi hại, ta không đối phó được. Quá nhiều quỷ hồn, tất cả đều ở trong thân thể của ả, tiếng gào khóc ồn ào khiến ta đau cả đầu." Tạ Sầm Quan xoa xoa mi tâm, "Còn nữa, ta đã gặp Bách Lý Quyết Minh ở Quỷ Quốc. Chúng ta đoán không sai, cái tên Tần Thu Minh có Thiên Tiên Hỏa Pháp chính là y, không biết y đã làm thế nào mà qua mặt được tai mắt của tiên môn để thoát khỏi phong ấn mười tám tầng ngục tù. Nói ngắn lại, giờ y là một người tự do."
Danh tiếng của Bách Lý Quyết Minh như sấm rền bên tai, quỷ quái nào có chút đạo hạnh cũng biết y cả, tám năm trước tiên môn bao vây tiễu trừ núi Bão Trần, phong ấn y vào mười tám tầng ngục tù. Lúc đó mọi người mới bừng tỉnh ngộ ra, sư đệ của đại Tông sư Vô Độ là một tên hung thần, y đóng giả làm người sống diễu võ giương oai, lừa tiên môn suốt năm mươi năm ròng.
Lúc trước Tần Thu Minh chưa lọt vào tầm ngắm của bọn họ, cho đến khi chuyện y bắt cóc Tạ Tầm Vi khiến cho xôn xao dư luận. Tạ Sầm Quan đã đích thân đến Cô Tô một chuyến để xác nhận thân phận của người này, nhưng khoảng cách quá xa nên vẫn không thể xác định được, mãi cho đến khi có cơ hội cận kề tiếp xúc ở Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.
Ứng đại phu trầm ngâm, "Y là quỷ quái mạnh nhất bây giờ, có lẽ chúng ta nên thu nạp y, để y trở thành thành viên của chúng ta. Có Hỏa Pháp