"Hắn cũng không để ý cái gì gọi là yêu say đắm, đối với hắn, đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời rung động, thu đi đông tới, hoa lá điêu tàn, tình cảm dâng trào rồi cũng sẽ dần lạnh lẽo như băng giá theo thời gian."
Chương 67: Một giấc mơ xuân (nhất)
Biên tập: Bảo Bảo.
Sửa lỗi: tad.
Sau trận chiến đó, nguyên khí của tiên môn tổn hại rất lớn. Đặc biệt là Viên thị, các đệ tử tinh anh gần như tử thương sạch sẽ, chủ quân Viên Bá Khanh tuy không chết nhưng sống cũng thành tật. Thân thể của hắn ta bị bỏng mức độ nặng, dung mạo hoàn toàn bị hủy hoại, không thể đi đứng, hoàn toàn trở thành một phế nhân tiêu tiểu tại giường. Tám năm trôi qua, tiên môn bách gia lại một lần nữa được mở mang kiến thức về uy lực Nghiệp Hỏa của Bách Lý Quyết Minh. Không một ai nghĩ rằng một thằng nhãi nghèo lập dị vậy mà lại là Bách Lý Quyết Minh, càng không ai ngờ rằng lúc quay về nhân gian công pháp của y còn cao cường hơn trước nhiều. Viên Bá Khanh đã tàn, Dụ phu nhân bại liệt, vọng khắp Giang Tả thì không trông mong được một ai có thể địch lại y.
Đám đệ tử may mắn sống sót đang cùng trưởng lão quỳ gối bên dưới, ai nấy đều co đầu rụt cổ như chim cút, răng va vào nhau lập cập, cần cổ run lẩy bẩy. Mà tên ác quỷ kia đang hống hách ngồi trên bậc cao nhất, bộ dạng giương giương tự đắc không coi ai ra gì. Còn vị đồ đệ xinh đẹp kia đang tựa dưới chân y, ý cười treo bên khóe môi. Dù góc váy bị cháy đen cũng không làm lu mờ dung nhan rực rỡ tỏa sáng của nàng. Dụ Thính Thu đứng xa xa nhìn hai người, nhìn sao cũng cảm thấy bọn họ hệt như một cặp đại ma đầu tàn bạo và sủng phi yêu diễm của hắn ta, quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ bỉ ổi đắc chí.
Bách Lý Quyết Minh đứng lên, thong thả bước xuống, sau đó dùng chân đá một đệ tử đang quỳ gối trước mặt y.
"Đánh ta à, sao không đánh nữa đi? Không phải ban nãy oai lắm à?" Bách Lý Quyết Minh nhìn một đống người đang cúi đầu quỳ bên dưới, trong lòng tức giận, "Xem bộ dạng kém cỏi của các ngươi đi, vậy mà dám tự xưng là tiên môn trăm năm, hậu duệ quý tộc Giang Tả, đúng là làm xấu mặt tổ tông các ngươi. Mấy ngàn người tụ lại một chỗ, ông đây phóng hỏa đốt rụi các ngươi không còn một móng, mẹ nó đúng là thế hệ sau còn không xứng xách dép cho thế hệ trước nữa."
Tất cả mọi người mặt xám mày tro, không ai dám lên tiếng. Bách Lý Quyết Minh xoay mặt qua thì thấy một trưởng lão đã quá năm mươi đang run như cầy sấy.
Trưởng lão cảm nhận được Bách Lý Quyết Minh đang nhìn mình thì run lên, suýt nữa đã mất khống chế, vội vã dập dầu nói: "Lão tổ tông bớt giận, lão tổ tông bớt giận. Đạo pháp của ngài cao thâm, Thiên Tiên Hỏa Pháp tuyệt thế vô song, bọn ta quả thực đánh không lại!"
Bách Lý Quyết Minh đá ông ta ngã lăn quay trên mặt đất, "Lão bất tử nhà ngươi, đám nhóc con trẻ tuổi đều mình đầy thương tích, sao chỉ có ngươi là khỏe mạnh bay nhảy, ngay cả quần áo cũng chỉnh tề vô cùng? Ngươi để cho đệ tử ngươi chiến đấu anh dũng, còn mình thì ở phía sau ôm phụ nữ thưởng trà, đây là tác phong chó má của trưởng lão tiên môn các ngươi à?"
Vị trưởng lão kia khóc lóc thảm thiết, "Sau này tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa!"
"Ngày trước lúc Vô Độ chết, tiên môn các ngươi tốt xấu gì cũng có vài nhân vật tiếng tăm." Bách Lý Quyết Minh nhìn khắp nơi, ai nấy đều bê bết bẩn thỉu, đầu bù tóc rối. Y cả giận nói: "Bây giờ ngay cả chọn một đứa con rể ta cũng không vừa mắt nổi ai, tức quá đi mất. Nhãi ranh Bùi Chân kia đâu rồi?"
Bốn bề lặng ngắt như tờ, Khương Nhược Hư đứng trong góc lắc đầu cười khổ.
"Tất cả những người còn sống ở núi Thiên Đô đều ở đây hết à?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Xung quanh vẫn im lặng.
"Ông đang hỏi các ngươi đây, mẹ nó bị câm hết rồi à?" Bách Lý Quyết Minh lại đạp một người khác.
"Đều, đều ở đây ạ." Trưởng lão ban nãy khóc lóc nói.
"Người cuối cùng gặp hắn là ai?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Đệ tử bên dưới lắc đầu, "Hôm nay bọn ta không thấy Bùi tiên sinh..." Bọn họ không nhìn thấu tâm tư của Bách Lý Quyết Minh, ấp úng nói: "Có lẽ có người đã gặp, nhưng bị ngài... thiêu chết rồi."
Bách Lý Quyết Minh bỗng cảm thấy hoảng hốt, lúc nãy đám súc sinh này đã dùng tên bắn Tầm Vi, hơn nữa đại trận Phong Ấn đã hình thành, y giận quá mất khôn, chưa kịp nghĩ gì đã phóng Nghiệp Hỏa ra. Tuy đã khống chế phạm vi của nó, cố ý tránh hoạt thủy tiểu trúc hẻo lánh kia, xa nhất là chỉ tới trận pháp then chốt ở tháp canh bốn góc, không biết khi đó Bùi Chân có chạy lung tung rồi bị Nghiệp Hỏa đốt không nữa. Đám đệ tử tiên môn chó má này chết không luyến tiếc, nhưng nếu là Bùi Chân...
Bách Lý Quyết Minh phiền muộn trong lòng, không dám nghĩ nhiều, đành nói: "Ta ra ngoài tìm thử."
Y bỏ đi không quay đầu lại, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tên ác quỷ này vui buồn thất thường, lúc đối mặt với y ngay cả thở mọi người cũng không dám. Nhưng khi y đi rồi, bọn họ lại không biết làm gì tiếp theo, tất cả mọi người đực mặt nhìn nhau. Các đệ tử thả lỏng, nhưng các trưởng lão vẫn run rẩy không ngừng. Một góc ống tay áo trắng tinh bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt diễm lệ của Tạ Tầm Vi. Nàng mang theo ý cười, song trong ánh mắt không hề có chút ấm áp nào. Các trưởng lão hệt như bị lửa đốt, vội vã cúi đầu tránh né ánh mắt nàng.
Năm đó chuyện đạo tràng Hàn Sơn bọn họ cũng biết, nghĩ kỹ lại, những chủ sự và trưởng lão từng đến đạo tràng Hàn Sơn tám năm qua gặp xui xẻo không ít, giờ chỉ còn lại có mấy người. Tuy là như thế, nhưng nếu để Bách Lý Quyết Minh biết được chuyện này, dựa vào tính tình của tên ác quỷ kia nhất định sẽ nổi lửa đốt rụi Giang Tả, thây phơi ngàn dặm, máu chảy tràn lan, tiên môn bách gia làm gì có cửa sống sót?
Trưởng lão run rẩy mở miệng: "Tầm Vi cô nương..."
Không biết Khương Nhược Hư đã bước đến gần từ bao giờ, ông cắt ngang lời của gã ta: "Tông môn xảy ra thảm họa, thương vong rất nhiều. Chư vị nhanh chóng quay về nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Nghiệp Hỏa của tổ tông thiêu cháy cả xương, chỉ chừa lại tro tàn, chư vị có thể xúc một vốc đất khô cằn nơi đây để hạ táng, an ủi vong linh."
Các trưởng lão liếc nhau, sau đó cung kính nói: "Xin nghe theo ý chỉ của Thiên sư."
Mọi người cáo lui, đệ tử cũng khom người lui ra ngoài. Trên mảnh đất khô cằn chỉ còn lại Tạ Tầm Vi và Khương Nhược Hư đứng đối diện nhau. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, ngước mắt nhìn chốn hoang vu rộng khắp. Tạ Tầm Vi cười lãnh đạm: "Bây giờ lão Thiên sư cũng thẳng thắn đối mặt rồi sao?"
Khương Nhược Hư vê râu cười, "Lão phu chưa từng có chuyện gì giấu giếm, sao phải thẳng thắn?"
"Tám năm qua, tiên môn chủ sự từng ghé thăm đạo tràng Hàn Sơn đều nhiều lần lâm nạn. Trong thiên hạ này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, nhưng tiên môn lại ngoảnh mặt làm ngơ, cứ mặc cho chuyện diễn ra. Nghĩ lại thì nhất định là có người đang âm thầm thúc đẩy kế hoạch thanh trừ, để cho đám cặn bã tiên môn đó biến mất. Người này e là lão Thiên sư đây rồi." Tạ Tầm Vi cụp mắt cười nhạt, "Giang Tả chỉnh đốn phong thái lệch lạc, trừng trị những đệ tử vi phạm tổ huấn. Người thường cho rằng là Lôi đình của lão Thiên sư trấn áp tà ác. Thật ra là lão Thiên sư đang dốc sức mưu cầu một con đường sống cho tiên môn."
"Ồ?"
Tạ Tầm Vi chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì ông biết, sư tôn của ta nhất định sẽ quay về nhân gian."
Khương Nhược Hư thở dài.
"Là ta đã phụ sự giao phó của đại Tông sư, theo di nguyện của ngài ấy, Khương gia vốn phải chăm sóc con trưởng thành. Nhưng năm đó Khương thị thế yếu, chủ quân vô lực, hai nhà Dụ Viên ngang ngược như hổ sói, không thể bảo vệ con bình an khỏe mạnh được." Khương Nhược Hư nói.
Không trách Thiên sư nhu nhược được, giữa gia tộc và Tạ Tầm Vi chỉ được chọn một, ông nhất định chọn gia tộc. Trong lòng Tạ Tầm Vi rất rõ một điều rằng, giữa lòng người mênh mang, trước giờ chỉ có sư tôn đặt hắn ở vị trí đầu tim mà thôi.
"Mấy trăm năm qua Việt Quận Khương thị chúng ta vẫn luôn phụng dưỡng núi Bão Trần, tám năm qua, chúng ta thực hiện di mệnh của đại Tông sư, không dám làm trái. Chắc chắn con sẽ muốn hỏi vì sao đại Tông sư lại làm như vậy, chúng ta cũng không hiểu được, chúng ta chỉ hoàn thành những gì mà đại Tông sư dặn dò thôi." Khương Nhược Hư nói, "Dẫn đường Bách Lý tiền bối vào Quỷ Quốc, giúp y giấu đi thân phận thật của mình. Nói thật, tính tình của lệnh sư đúng là... rất đặc sắc, nếu bị người của năm đó đã từng gặp y trông thấy nhất định sẽ nghi ngờ."
"Hài cốt của Dụ Liên Hải mất tích có liên quan đến các ông à?"
Khương Nhược Hư gật đầu, "Không sai, là chúng ta làm. Đại Tông sư đã từng căn dặn rằng tất cả những quỷ quái ra khỏi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc đều phải dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy thành tro, ngoại trừ Bách Lý tiền bối. Tông sư không nói nguyên do, đối với chuyện Hoàng Tuyền Quỷ Quốc trước giờ ngài ấy vẫn kín như bưng. Nhưng ta nghĩ, bên trong những hài cốt đó nhất định cất giấu bí mật nào đó. Nếu không làm theo lời Tông sư, e là hậu quả khó mà tưởng tượng nổi."
Tạ Tầm Vi bỗng nhớ tới hài cốt kỳ quái của Tạ Sầm Quan, đoạn cau mày. Nhất định là Tạ Sầm Quan có biết chuyện này, phải tìm cách liên lạc với ông ta.
Tạ Tầm Vi nhìn vào mắt của Khương Nhược Hư, cất tiếng hỏi: "Làm phiền Thiên sư nói xem năm mươi tám năm trước rốt cuộc là tiên môn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sư tôn của ta lại trở thành quỷ quái?"
"Năm mươi tám năm... Con đã phát hiện những cây châm đó, đúng không?" Khương Nhược Hư cười khổ, "Đáng tiếc, trung cung tủy não của ta cũng có một cây châm như thế, ta không có cách nào cho con đáp án mà con muốn được."
Quả đúng như dự kiến. Tạ Tầm Vi cân nhắc một lát, đoạn hỏi: "Thiên sư có từng gặp qua sư tôn lúc sinh thời không?"
Khương Nhược Hư gật đầu, "Có từng thấy qua, nhưng cơ hội đối mặt không nhiều lắm, đa phần là chỉ nghe đồn. Từ lúc ta có ký ức thì sư tôn của con đã ở trên núi Bão Trần rồi. Đại Tông sư từng nói, sư tôn con là thiên chi kiêu tử của núi Bão Trần, y mới vừa sinh ra đã được nội bộ núi Bão Trần quyết định cho trở thành đại Tông sư đời kế tiếp. Sự thật đích xác như thế, sư tôn của con là một nhân vật rất có trọng lượng. Nếu con từng thấy bức bích họa ở tầng ngục thứ mười tám sẽ thấy cảnh tượng đại Tông sư chinh phạt quỷ vực phương bắc. Năm đó hắc giáo Mã Tang lưu truyền trong nhân gian, quỷ quái hoành hành, đại Tông sư dẫn đầu tiên môn bách gia thanh trừ quỷ vực. Thật ra trong đó còn có một người rất quan trọng, chính là sư tôn của con."
Ngón tay của Tạ Tầm Vi siết chặt lại, lịch sử đạo môn là thường thức, chỉ là hắn không ngờ rằng hóa ra sư tôn cũng tham dự vào trận chiến gϊếŧ quỷ mấy năm trăm trước kia. Hắn cũng càng không nghĩ tới việc thì ra dương thọ của sư tôn còn hơn cả trăm năm. Năm mươi tám năm trước đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người có pháp lực cao cường như sư tôn phải dùng mạng mình để trả giá chứ?
"Quả thực là ta không biết gì để nói với con rốt cuộc năm mươi tám năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo mấy năm nay ta phụng dưỡng đại Tông sư, xác thật ta có phát hiện một chút manh mối. Mấy trăm năm qua, dường như ông ấy vẫn luôn làm một chuyện gì đó. Ta không biết rốt cuộc là chuyện thâm thúy gì mà khiến một đại Tông sư đắc đạo hao hết cả thọ mệnh mà vẫn không thể đạt thành. Nhưng cho đến hôm nay, ta nghĩ là chuyện này hẳn là sắp hoàn thành rồi."
Tạ Tầm Vi cau mày, "Người hoàn thành nó... là sư tôn sao?"
"Không." Khương Nhược Hư lắc đầu, "Là con, Tạ Tầm Vi."
———
Bách Lý Quyết Minh quay về hoạt thủy tiểu trúc, trong sân vẫn như ngày xưa, có một cây hạnh thấp thấp tựa thân vào song cửa sổ. Từ khu vườn hoa lá vọng vào, song cửa sổ trắng tinh không có lấy một bóng người, hết thảy đều chìm vào lặng lẽ tịch mịch. Tiểu trúc của Bùi Chân có nét giống với tiểu viện của Tầm Vi ở Dụ gia, không có hơi thở của người sống gì cả. Một điểm khác biệt nhỏ là nếu ngửi kỹ sẽ cảm nhận được một mùi thuốc thoang thoảng, khiến người ta rất dễ chịu.
Không lẽ bị y thiêu chết thật sao? Bách Lý Quyết Minh thấp thỏm đẩy cửa phòng ngủ Bùi Chân đi vào, y phục được xếp rất gọn gàng, trên bàn bày những quyển sách y hắn thường xem, nhưng trong phòng không có ai cả. Y gọi vài tiếng, không ai trả lời, sau đó y vào phòng thuốc của Bùi Chân, mùi thuốc đắng chát xộc thẳng vào mũi, chai lọ vại bình chất đầy giá, khắp căn phòng nhỏ được bao trùm bởi một cỗ khí lạnh. Bách Lý Quyết Minh không thể tưởng tượng nổi, tên nhóc thông minh lanh lợi như vậy làm gì có chuyện bị y thiêu chết chứ?
Nhưng y cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, có lẽ Bùi Chân thấy y biến thành quái vật, định đến cứu y, kết quả lại bị y đốt thành tro. Y cố gắng nhớ kỹ lại xem hôm nay mình có gặp Bùi Chân hay không, nhưng lúc hóa điên y chẳng nhớ được gì cả, hình ảnh duy nhất đọng lại trong đầu y chỉ có mỗi cảnh giữa muôn vàn mưa tên,