"Hắn như chợt hiểu được hương vị của tình ái, thầy trò muốn được bên nhau dài lâu, nhưng tình nhân thì càng muốn tiến thêm một bước, xương máu hòa quyện, xáƈ ŧɦịŧ và linh hồn hợp làm một."
Chương 68: Một giấc mơ xuân (nhị)
Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: tad.
Hoàng hôn, Li Thủy, Sơn Trung Đường.
Ráng chiều rực đỏ trải khắp bầu trời, Tạ Sầm Quan quăng tay nải xếp lên trên mông ngựa. Cũng may cái xác lần trước xài còn có một người đệ đệ sinh đôi, từ xưa tới nay giữa ruột thịt với nhau luôn tồn tại tâm ý tương thông, hai huynh đệ cùng chết vì bệnh tật, xác cũng được đặt chung trong hầm băng ở Li Thủy. Tạ Sầm Quan phải trăm cay ngàn đắng bay từ núi Thiên Đô về, đã thế trên đường còn phải đề phòng Quỷ Mẫu triệu hồi, rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm[1] mà nhập vào xác của người đệ đệ.
[1] Hữu kinh vô hiểm: bị dọa hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
"Ngươi muốn đi thật à?" Ứng Bất Thức lo lắng, "Nơi đấy vô cùng thần bí, chúng ta hoàn toàn không biết rõ về nó. Với cả chúng ta cũng không nắm chắc sử cũ của Mã Tang. Ngươi còn chưa chuẩn bị cho tốt đã định một mình lên đường sao?"
"Thời gian của ta đã không còn nhiều nữa rồi, lão Ứng." Tạ Sầm Quan ngồi trên lưng ngựa đung đưa chân, "Lần này rời xác, tiếng triệu hồi của Quỷ Mẫu càng dữ dội hơn rồi. Nếu có đủ thời gian thì đến cuối cùng thể xác cũng chẳng còn trở thành tấm ngăn giữa ta và ả được nữa. Cho dù ta có thân thể, ả cũng sẽ kéo ta từ nhân gian trở về Quỷ Quốc. Mỗi tế phẩm bị ả ta đánh dấu đều không thể thoát khỏi số phận này."
"Nhưng ngay trên cuốn điển tịch mà chúng ta đào ra được từ trong đống phế tích của núi Bão Trần đã ghi rõ, ba trăm năm trước từng có một tế phẩm thoát khỏi sự khống chế của Quỷ Mẫu."
"Cho nên ta phải điều tra Vô Độ và đi theo con đường của ông ta." Tạ Sầm Quan cười cười. Nắng chiều xán lạn phủ lên sườn mặt ông, mái tóc rối tán loạn, đuôi tóc tan vào trong ánh hào quang.
Ứng Bất Thức nghẹn lời, ông nói không sai, đây là lối thoát duy nhất của ông. Tất cả những ai ăn phải đồ ăn ở Quỷ Quốc đều sẽ bị đánh dấu là vật tế của Quỷ Mẫu, dù có thoát khỏi Quỷ Quốc đi chăng nữa thì hồn phách của ông cách vạn dặm vẫn sẽ bị triệu hồi. Hiện tại, biện pháp duy nhất bọn họ tìm được đó là lánh ở trong một cái xác, cách này có thể giảm bớt được sự ảnh hưởng bởi lời triệu hồi của Quỷ Mẫu. Thế nhưng cách này cũng đã dần mất đi hiệu lực, không hiểu sao sức mạnh của Quỷ Mẫu lại càng lúc càng mạnh mẽ. Kể từ lần cuối cùng rời khỏi Quỷ Quốc, Tạ Sầm Quan gần như không ngủ được. Ông cần phải giữ cho thần trí luôn tỉnh táo, để tránh trong lúc mơ ngủ lại bị Quỷ Mẫu gọi về.
Năm đó, sau khi tiên môn bao vây tiễu trừ núi Bão Trần, Ứng Bất Thức ôm lòng hy vọng xa vời đi tìm kiếm bí tàng của đại Tông sư trong đống đổ nát. Ông tìm thấy được một phần ghi chép với rất nhiều văn tự là ngôn ngữ Mã Tang mà ông không biết, trong số những câu chữ bằng tiếng Hán ít ỏi, ông phát hiện Vô Độ có ghi chép về một quỷ hồn đã thoát khỏi sự khống chế của Quỷ Mẫu. Đó là hồn phách đầu tiên và cũng là duy nhất từ trước tới nay trốn chạy thành công. Kể từ khi Tạ Sầm Quan quay về nhân gian lần hai, bọn họ vẫn luôn điều tra về Vô Độ, hy vọng sẽ tìm được nhiều thông tin hơn nữa.
Tây Nan Đà, là manh mối cuối cùng.
"Tuy ngươi luôn cho rằng ta vô cùng phiền phức, nhưng ta không thể không nhắc ngươi một câu..." Ứng Bất Thức thở dài, "Đi quá xa, sẽ không thể quay lại."
Tạ Sầm Quan xua xua tay, sau đó cầm dây cương lên, "Lửa của Bách Lý Quyết Minh đốt trụi núi Thiên Đô, tiên môn bị đánh cho đến manh giáp cũng chẳng còn. Bây giờ khắp nhân gian này đã không còn ai có thể địch nổi y. Tầm Vi cũng đã trưởng thành, ta không phải lo lắng về an nguy của nó nữa, có thể yên tâm lên đường rồi." Ông ngưng lại đôi chút, rồi nói tiếp, "Để lại cái khóa Liên Tâm này cho ngươi, nếu quá hai ngày mà ta chưa liên lạc, điều đó có nghĩa là ta không về được."
Ông quay đầu lại rồi mỉm cười, ánh chiều tà rọi lên gương mặt ông, nụ cười kia xán lạn và mỹ lệ khôn cùng.
Ông vung roi ngựa, cất cao giọng: "Đi thôi!"
_____________
Quầng sáng nơi ánh nến đung đưa trước mắt, Bách Lý Quyết Minh giật giật mí mắt, mơ màng mở mắt ra. Y ngồi dậy, đầu tóc rối bù như tổ chim, xoa xoa đôi mắt hẵng còn nhập nhèm buồn ngủ. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ.... Từ từ, y trợn mắt, đột nhiên nhớ ra —– y bị Bùi Chân cưỡng hôn!
Y chăm chú quan sát, trước mắt y là khung cửa gỗ dán giấy Cao Ly, bên tay phải dựng một bức bình phong hoa điểu, phía dưới kê chiếc bàn dài sơn đen, bên trên chất một chồng sách y và một chiếc bình màu trắng xanh, trong đó trồng gốc đậu tương tư màu đỏ rực. Phong vị Giang Nam tao nhã đến độ khung cửa sổ cũng toàn là hình lục giác tinh tế thanh lịch, bóng người hắt lên nom như một bức họa. Vừa nhìn qua thì đã biết là gian phòng của Bùi Chân, tên đấy đã nghèo còn kén chọn.
Y đang ngồi trên giường La Hán của Bùi Chân, trên đùi đắp cái chăn mỏng. Y cúi đầu kiểm tra, người y vẫn bán khỏa thân, quần cũng không thay, trên cổ chân lại có thêm một dây xích vàng mỏng và còng vàng to như bàn tay.
Cái thứ quỷ gì đây? Y trợn mắt nhìn đống xích kia, trong lòng dần dần hiểu rõ. Nhãi ranh to gan lớn mật Bùi Chân kia thế mà lại ảo tưởng muốn giam cầm y ở đây. Y cười khẩy trong lòng, đoạn giơ tay phải lên vận chuyển công pháp. Nghiệp Hỏa của y nung vàng rèn sắt, cái thứ xiềng xích gông cùm tầm thường này có thể làm gì được y? Lòng bàn tay nóng bỏng, khói đen dần tỏa ra nhưng Nghiệp Hỏa lại mãi không bùng lên. Y cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt cổ tay, thế nhưng lại cứ như nòng pháo bị tắc, Nghiệp Hỏa của y thành pháo xịt.
Y trợn tròn mắt.
Phải rồi, châm pháp của Bùi Chân vô cùng xuất sắc, thằng lỏi đấy nhất định đã thi châm trên người y, phong bế thuật pháp của y. Y đứng trên giường kiểm tra huyệt đạo mình từ trên xuống dưới, nhưng lại không tìm thấy một cây châm nào. Châm bạc đã ghim sâu vào kinh mạch, y thuật lúc sinh thời y đã quên sạch bách, giờ thì bó tay luôn rồi!
Cảm giác khuất nhục dâng lên trong lòng, Bách Lý Quyết Minh y đã bao giờ phải chịu nhục cỡ này? Bị cưỡng hôn đã đành, còn bị người ta coi như cún con xích lại ở chỗ này. Y nghiến răng, chửi mắng Bùi Chân hai trăm năm mươi lần, sau đó bò xuống giường rồi ngồi dưới đất bẻ dây xích vàng kia. Cuối cùng mặt mày bặm trợn dùng răng gắng hết sức mà cắn, xiềng xích vẫn bình an vô sự, đến một cái dấu răng cũng chẳng thấy.
"Tiền bối vẫn nên nghỉ ngơi đi." Giọng nói thản nhiên của Bùi Chân cất lên từ phía sau, "Đây là vàng bách luyện của Viên thị, Chân Hỏa của người còn không động được đến nó thì răng có tác dụng gì chứ?"
Y căm phẫn quay đầu lại, người con trai khoanh tay đứng trước tấm bình phong mỉm cười nhìn y. Nét cười của Bùi Chân mang theo ý trêu chọc, càng khiến cho Bách Lý Quyết Minh tức điên lên.
"Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?" Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, "Ngươi cho rằng như vầy là mọi sự có thể thuận lợi sao? Ta có thể rời khỏi cái xác này và gϊếŧ ngươi trong một cái xác khác, để cho ngươi biết hậu quả của việc dám chọc giận ông lớn đây."
Bùi Chân âu sầu thở dài, nơi khóe mắt đuôi mày đều vẽ lên nét đau thương, "Ta khám chữa bệnh cho Tầm Vi cô nương mà chẳng lấy thứ gì, không màng hiểm nguy theo tiền bối tiến vào Quỷ Quốc. Tiền bối phơi bày thân phận với ta, ta cũng chưa từng nói một lời với tiên môn. Tiền bối đại náo Thiên Đô, ta chỉ lo cho an nguy của người. Nhưng không ngờ ta thật tâm thật ý là vậy, để rồi cũng như nước chảy mây trôi. Tiền bối đốt đan phòng của ta, còn hạ nhục thanh danh ta. Bây giờ ta cùng lắm chỉ là hơi phạt nhẹ giải tỏa uất ức trong lòng, thế mà tiền bối đã đe dọa muốn lấy mạng ta, đây là đạo lý gì chứ?"
Hắn bày ra bộ dạng như thể bị tổn thương lắm, nụ cười cũng nhuốm vẻ buồn bã khổ sở.
Bách Lý Quyết Minh cứng họng mất một lúc, vậy mà không sao cãi lại được.
"Nhưng..." Bách Lý Quyết Minh cả giận, "Nhưng ngươi hôn ta!"
Bùi Chân thêm phần ai oán: "Ta năm nay vừa mới hai mươi, tuổi đời tiền bối chừng năm mươi năm, dương thọ thì càng không biết là bao nhiêu. Ta tự thấy mình tuấn tú lịch sự, các bậc tiền bối cũng khen ngợi ta là người xuất chúng. Tiền bối thân mật với ta, còn chẳng phải là tiền bối chiếm tiện nghi của ta à?"
"Hả?" Bách Lý Quyết Minh sốc luôn.
Sao lại biến thành y chiếm tiện nghi của Bùi Chân vậy? Bách Lý Quyết Minh không thể hiểu nổi, tên nhãi này đúng là trời sinh miệng sắt, trắng có thể nói thành đen mà đen cũng có thể nói thành trắng. Y nổi giận, nhưng chẳng có cách nào phản bác lại được. Bùi Chân nói không sai, mấy bữa nay hắn giúp Bách Lý Quyết Minh rất nhiều, nghiêm túc thì có thể nói rằng hắn đã phản bội tiên môn vì Bách Lý Quyết Minh, y đúng thật không thể làm gì được hắn.
"Vậy phải thế nào thì ngươi mới đồng ý tháo cái xích này đây?" Bách Lý Quyết Minh cả giận.
Bùi Chân thong thả từ tốn ngồi xuống trước cái bàn nhỏ, Bách Lý Quyết Minh kéo dây xích qua, ngồi xếp bằng đối diện với hắn.
Bùi Chân cười nói: "Rất đơn giản. Tiền bối nói cho ta biết tất cả bí mật, ta sẽ tha cho người."
"Bí mật gì?" Bách Lý Quyết Minh nhất thời không phản ứng kịp.
"Lúc sinh thời tiền bối là người như thế nào? Năm mươi tám năm trước tiên môn bách gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tiền bối qua đời rồi hóa thành quỷ? Nguyên nhân gì mà đại Tông sư lại phải mất quá nhiều công sức để khiến tiền bối bước vào Quỷ Quốc, Quỷ Quốc và tiền bối thật ra có mối liên hệ gì? Mấy trăm năm qua, tiền bối sống cùng với đại Tông sư trên núi Bão Trần, vậy tiền bối có biết rốt cục đại Tông sư đang làm gì không?"
Bùi Chân đặt câu hỏi như nã pháo, làm cho Bách Lý Quyết Minh bị hỏi muốn mê mang luôn. Lúc sinh thời gì cơ? Cái gì mà năm mươi tám năm trước? Ký ức của y đã bị Vô Độ phong ấn, đối với y mà nói hết thảy đều trống rỗng. Y chỉ biết có một con ác quỷ ở trong tâm vực y, là một đứa bé, bọn họ đã từng là bạn bè và cũng là kẻ thù của nhau.
Đầu Bách Lý Quyết Minh đau muốn nứt ra, có thứ gì đó đang rục rịch trong bóng tối sâu cùng nơi tâm trí y.
Đừng nhớ tới nó, đừng nghĩ về. Có thanh âm từ đáy lòng nói với y như