"Đừng có mà bắt chước đồ đệ ta, nàng là đồ đệ ta, nàng ấy muốn giả vờ thì giả vờ, ta sẵn sàng dỗ dành. Nhưng ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm ngươi chắc?"
Chương 70: Giấc mơ nơi song cửa sổ phía Tây (nhị)
Biên tập: Vũ Vi.
Sửa lỗi: Bab.
Khoảnh khắc Bách Lý Quyết Minh mở mắt ra, nữ quỷ kia lập tức biến mất như nước bốc hơi, sợi tóc như mạng nhện co rụt lại, toàn bộ tóc trên người Bùi Chân đều rút đi giống như rắn đen lùi vào bóng tối rồi mất hút. Bùi Chân mất đi chỗ dựa, thân thể lảo đảo nghiêng về phía trước sắp sửa ngã đến nơi. Bách Lý Quyết Minh phản ứng cực nhanh, y sải một bước dài lao lên đỡ lấy hắn. Bùi Chân mềm nhũn ở trong lòng y, liên tục nôn mửa. Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm hắn, thằng nhóc này đang nôn ra từng búi tóc, vô cùng ghê tởm.
"Sao lại thế này? Ngươi không sao chứ?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Nữ quỷ lẩn đi quá nhanh, Bách Lý Quyết Minh chẳng thấy gì ngoài Bùi Chân đang nôn mửa..
Vẻ mặt Bùi Chân vô cùng khó coi, hắn khàn giọng nói: "Cho ta nước."
Bách Lý Quyết Minh rót trà đưa hắn, hắn súc miệng qua mấy lần vẫn không cảm thấy đủ. Đợi đến khi hắn dày vò xong rồi mới bắt đầu đứt quãng kể chuyện nữ quỷ viếng thăm giữa đêm khuya, lúc này Bách Lý Quyết Minh mới biết có chuyện gì xảy ra. Y vừa nghe thì đã nhận ra nữ quỷ này rất có thể là là Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền. Ác Đồng nói đúng, Quỷ Mẫu thật sự đã đến đây. Nhưng rốt cuộc đã để lộ dấu vết ở đâu mà khiến cho Quỷ Mẫu phát hiện ra nơi ẩn nấp trong tâm vực của y chứ? Dường như ả rất kiêng dè Bách Lý Quyết Minh, cũng không có tấn công y.
Cũng may mà ả đã chạy trốn trước, nếu là bình thường y có thể ngang nhiên đại sát tứ phương, nhưng bây giờ y đã bị Bùi Chân phong ấn pháp lực, nếu phải đối đầu với với Quỷ Mẫu e là bất phân thắng bại. Bùi Chân nép vào lòng y, dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió. Bách Lý Quyết Minh đẩy đẩy hắn, "Được rồi, đừng giả vờ nữa, ngươi cũng không có bị thương, cách xa ta ra một chút." Nói xong, y nhìn trái nhìn phải, "Vừa rồi ta nghe thấy ai đó gọi ta là sư tôn, nhưng nơi này ngoài hai người chúng ta ra đâu còn ai khác, có phải ngươi gọi không đấy nhãi ranh kia?"
"Tiền bối buồn ngủ đến mức hồ đồ luôn rồi, tại sao ta lại gọi người là sư tôn chứ?" Bùi Chân giả ngu.
Bách Lý Quyết Minh nghi ngờ nhìn hắn,"Thật sự không phải ngươi à?"
Bùi Chân nở nụ cười dịu dàng như nước, "So với gọi "sư tôn", ta càng muốn gọi tiền bối là "thân ái" hơn."
*Thân ái (卿卿-khanh khanh): là kiểu gọi thân mật giữa đôi lứa yêu nhau thời xưa.
Đây là cái xưng hô buồn nôn gì vậy! Bách Lý Quyết Minh giật mình, cùng tay cùng chân đẩy hắn ra ngay tắp lự. Nhưng cũng đúng, sao Bùi Chân lại gọi y là "sư tôn" được? Tám phần là y nằm mơ thấy Tầm Vi rồi.
"Chuyện đã tới nước này, tiền bối vẫn không định nói sự thật cho ta biết sao?" Bùi Chân ai oán nhìn y, "Tạ Tông chủ từng nói tâm vực của người che giấu một nhân vật lớn. Khi ở Quỷ Quốc Quỷ Mẫu luôn đuổi theo người không dứt. Giờ lại đuổi tới tận đây, suýt nữa ta đã mất mạng. Tiền bối không cảm thấy có lỗi, cần bồi thường chút gì đó cho ta sao?"
"Bồi thường?" Bách Lý Quyết Minh nâng cao giọng, giơ chân cao lên trước mắt hắn, "Ngươi nhìn xem đây là cái gì? Xiềng xích! Ông đây không gϊếŧ ngươi là đã tốt lắm rồi, ngươi còn có mặt mũi đòi ta bồi thường à?"
Bùi Chân lặng lẽ đẩy cái chân thối của y ra, "Tiền bối nói với ta, ta có thể cùng tiền bối nghĩ cách đối phó."
"Hứ, ta không nói, cho ngươi tức chết luôn." Bách Lý Quyết Minh đuổi hắn, "Đi ngủ mau đi, nếu ngươi ngủ muộn sẽ trở nên xấu xí đó."
Bùi Chân nhìn y chốc lát, đột nhiên kề sát mặt rồi tặng y một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Bách Lý Quyết Minh kinh hãi, bụm mặt kêu lên: "Ngươi lại làm gì đó!"
"Ta đã hôn tiền bối," Bùi Chân giữ chặt cổ y, ánh mắt hắn hút hồn, cực kỳ quyến rũ, "Tiền bối nói cho ta biết đi."
Hắn sáp quá gần, quần áo vốn đã mỏng tang, hai người cách nhau một lớp tơ lụa nhẵn nhụi, nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn truyền sang lồng ngực Bách Lý Quyết Minh. Vầng trăng không biết từ lúc nào đã ló dạng khỏi tầng mây dày, ánh trăng như nước chảy qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Đôi mắt trong trẻo của Bùi Chân tràn đầy ánh sáng. Bách Lý Quyết Minh nghẹn ở cổ, như thể có thứ gì đó chặn trong cổ họng, khiến y không thể nào thở được. Yêu tinh này! Y thầm mắng, Bùi Chân thật sự là Đát Kỷ đầu thai chuyển thế.
Y cắn răng, gằn từng chữ: "Tránh, xa, ta, ra!"
"Tiền bối..." Hơi thở Bùi Chân tựa như hoa lan, ngón tay hắn di chuyển xuống dưới rồi lượn lờ ở ngực y, "Rốt cuộc trong lòng người có ai? Trừ ta ra, còn có người khác sao?"
Đầu ngón tay lành lạnh của hắn chạm vào da thịt trần trụi khiến Bách Lý Quyết Minh không thể bình tĩnh nổi. Trong lòng như có ngọn lửa nóng rực đang dần bùng lên khó mà tả nổi, y gần như muốn hóa thành nguyên hình ác quỷ, đôi mắt y bị một lớp màn đỏ rực rỡ che phủ. Lửa giận lan tràn khắp cơ thể, lý trí của y căng như dây đàn sắp đứt.
"Nhóc con, ngươi thật sự cảm thấy bản thân mình tú lệ vô song ư?" Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt hung dữ bị bóng tối che khuất, "Chỉ cần ngươi hôn ta vài cái, ở trước mặt ta bày ra bộ dạng quyến rũ, thì ta sẽ biến thành kẻ phủ phục dưới chân ngươi, đáp ứng bất kì yêu cầu nào của ngươi ư?"
Bùi Chân ngẩn ra, đoạn quay mặt đi, giọng điệu vô cùng buồn bã, "Bất kể như thế nào thì ta đối với tiền bối vẫn là thật lòng. Tiền bối không thích thì cũng không sao, nhưng sao cứ phải hung dữ với ta chứ?"
"Ngươi bày ra vẻ đáng thương cho ai xem?" Khóe môi Bách Lý Quyết Minh trễ xuống, vẻ mặt y rất giận dữ, "Đừng có mà bắt chước đồ đệ ta, nàng là đồ đệ ta, nàng ấy muốn giả vờ thì giả vờ, ta sẵn sàng dỗ dành. Nhưng ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm ngươi chắc?"
Đây là lần đầu tiên Bùi Chân thấy Bách Lý Quyết Minh nhìn mình hung ác như vậy, ngày xưa hắn là Tạ Tầm Vi, là đệ tử bảo bối của sư tôn, cho dù thần trí của sư tôn không còn rõ ràng thì trong miệng người vẫn liên tục niệm lo lắng cho an nguy của hắn. Bùi Chân cảm thấy có hơi mông lung, hình như hắn đang đùa với lửa, mà sư tôn có vẻ như thật sự tức giận.
Đó là do hắn không thể hiểu được ranh giới giữa Bùi Chân và Tạ Tầm Vi, Tạ Tầm Vi có thể ngang ngược, nhưng Bùi Chân không thể, Tạ Tầm Vi có thể tinh nghịch nhưng Bùi Chân không thể. Bất luận là Tạ Tầm Vi làm cái gì, sư tôn cũng có thể dung thứ, nhưng Bùi Chân thì không. Vậy mà hắn lại không nhớ chuyện này, luôn kìm lòng không đậu mà muốn thân cận với sư tôn, muốn gần gũi người thêm chút nữa.
Hắn trấn tĩnh lại, lùi về phía sau một chút, bàn tay đang vịn trên Bách Lý Quyết Minh buông xuống, "Nếu tiền bối không thích, vậy Bùi Chân sẽ cáo lui."
Hắn vừa muốn rời đi, nhưng đột nhiên sau eo bị giữ lại. Bách Lý Quyết Minh đưa tay khóa hắn lại, hắn cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay sư tôn nóng cháy. Dường như ngay giây sau, sẽ có một ngọn lửa bùng lên ở đây.
"Ngươi trêu chọc xong liền muốn chạy à, chậm rồi." Bách Lý Quyết Minh nói, "Nói cho ngươi biết, ông mày không phải dạng dễ chọc."
Ngay sau đó, Bách Lý Quyết Minh đẩy hắn ngã trên mặt đất. Hai người bọn họ một người trên một người dưới, chỉ cách nhau gang tấc.
"Tiền bối?" Ánh mắt Bùi Chân có chút kinh ngạc.
Dưới ánh nến đỏ, đôi mắt của Bách Lý Quyết Minh nhuốm