"Tiền bối, ta rất thích người đó."
Chương 69: Giấc mơ nơi song cửa sổ phía Tây (nhất)
Biên tập: Bảo Bảo.
"À, ta quên mất, người không nhúc nhích được," Bùi Chân cười khẽ, "Vậy thì càng tiện."
Như một tia chớp bổ xuống đỉnh đầu, hai chân Bách Lý Quyết Minh bất giác căng thẳng. Sóng tình ướŧ áŧ lui đi, y tỉnh táo lại trong phút chốc.
"Bùi Chân, ngươi đừng chọc ta." Ánh mắt y lộ rõ vẻ hung ác, "Sự kiên nhẫn của ông đây có hạn, hoặc ngươi lập tức phong ấn ta, hoặc hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ngày tàn của mình đi."
Rốt cuộc Bùi Chân cũng dừng động tác lại. Sờ râu hùm quen tay khiến hắn gần như quên hết tất cả. Tính tình của sư tôn khá cứng rắn, nếu bị khinh nhục, chỉ e đời này đừng mong vui vẻ với y. Việc ngon lúc nào cũng đi đôi với chuyện tốn sức, Bùi Chân đau đầu "Chậc" một tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Thôi được, dục tốc bất dạt, dù sao sư tôn ngốc nghếch cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn đâu. Bùi Chân hôn lên giữa mày Bách Lý Quyết Minh mấy cái, sau đó xuống khỏi người y, nghiêng người nằm lên khuỷu tay y.
"Nhãi ranh lòng dạ đen tối," Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, "Biết lợi hại rồi? Khôn hồn thì mau giải huyệt cho ta đi."
Bùi Chân cười nói: "Nếu ái mộ tiền bối là lòng dạ đen tối, vậy ta thừa nhận."
Nhãi ranh này, rõ là đang quyến rũ y! Bách Lý Quyết Minh vừa buồn bực vừa xấu hổ. Mặt y như củ khoai nướng phỏng tay, mất tự nhiên xoay đầu đi, nghiêng mặt sang bên cạnh. May mà Bùi Chân nằm ngủ trên khuỷu tay y, nếu không chắc chắn tên khốn này sẽ thấy mặt y đang đỏ! Y liên tục mặc niệm nhắc nhở bản thân mình rằng Bùi Chân chỉ là một thằng điên ái tử thi, không phải thật lòng thích y. Nếu đổi lại là một thân xác khác, có lẽ Bùi Chân cũng sẽ như thế. Bà nội cha nó, đây là cái đam mê khỉ gió gì vậy? Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy căm phẫn.
"Cút ngay, cách xa ta ra một chút!" Bách Lý Quyết Minh định cưỡng chế vận chuyển công pháp, nhưng linh lực trong thân thể dường như đang bị đình trệ, không hề có lấy một động tĩnh.
Bùi Chân không đáp lại y, vẫn dính lấy y như cũ, tay còn ôm chặt eo y.
"Tức chết ta rồi!" Bách Lý Quyết Minh đau đầu.
Cánh tay trần trụi dán lên bụng y, xúc cảm ấm áp khiến y không kìm được mà rùng mình một cái. Chết tiệt! Chết tiệt! Trong lòng y dường như có một con dã thú đang ủi loạn xạ, ngọn lửa vô danh lan tràn khắp cơ thể khiến y vô cùng sốt sắng. Rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi yêu tinh này?
Bách Lý Quyết Minh cắn răng nhẫn nhịn, "Ngươi đi tắm rửa đi chứ?"
"Mệt," Bùi Chân đã nhắm mắt lại, giọng điệu cũng trầm hơn, "Nghỉ một lát rồi đi."
Hắn vung tay một cái, tất cả ngọn đèn dầu trong phòng chợt tắt, khắp căn phòng chìm vào màn đêm yên tĩnh. Bách Lý Quyết Minh tuyệt vọng, ưỡn người như một con cá chết. Trước mắt là một màu tối đen, tất thảy âm thanh đều im bặt, lỗ tai cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì, toàn thân chỉ cảm nhận được mỗi hơi ấm trong lồng ngực. Y cảm thấy mình như đang ôm một hoa đàm[1] trắng xinh đẹp, giữa thế giới bao la rộng lớn này, đóa hoa tuyệt thế ấy lại chỉ nở vì y. Lòng y dần dần bình tĩnh lại, không còn sốt sắng cũng chẳng hề tức giận nữa.
[1] Hoa đàm
Bùi Chân cọ mặt vào lồng ngực y mấy cái, khẽ thì thầm: "Tiền bối, ta rất thích người đó."
"..."
Bách Lý Quyết Minh mất tự nhiên quay mặt đi.
Thích cái rắm, hừ.
Canh hai, Bách Lý Quyết Minh nói mớ nên đã đánh thức Bùi Chân. Đêm đã khuya, đèn đầu bên ngoài đều tắt lụi, cách song cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thế giới như bị nhúng vào mực đen, khắp nơi toàn là một màu đen kịt. Bốn bề tĩnh lặng, không có bất cứ âm thanh gì, chỉ có Bách Lý Quyết Minh nhắm nghiền hai mắt vẫn luôn lẩm bẩm: "Hắn tới rồi, hắn tới rồi, hắn tới rồi."
"Hắn" gì cơ? Bùi Chân nhíu mày. Hình như sư tôn gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc. Bùi Chân chống người dậy, nhẹ nhàng day huyệt vị giải châm Định Thân cho y.
"Tiền bối, tiền bối."
Bách Lý Quyết Minh an tĩnh lại, đoạn trở mình, không nói mớ nữa.
Bùi Chân có hơi khát nước, thế là hắn bèn mò mẫm trong bóng tối đến cạnh bàn rót nước uống. Chung quanh im ắng, không khí tựa như ngừng di động, hắn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình rất rõ ràng. Hắn cách Bách Lý Quyết Minh vài bước, trong bóng tối, hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lờ mờ đang nằm ở góc kia.
Ngày xưa lúc còn ở núi Bão Trần, việc sư tôn thích làm nhất là ngủ. Xưa nay y ngủ rất ngon, hiếm khi nào gặp ác mộng, phải cầm cái chiêng gõ đùng đùng bên tai y thì mới đánh thức y nổi, không hiểu sao hôm nay lại nói mớ. Bùi Chân uống nước xong, đặt ly xuống bàn nhỏ. Trước mặt hắn là chiếc gương đồng, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hình ảnh Bách Lý Quyết Minh trong gương đang ngồi dậy. Bùi Chân không nhìn rõ mặt y, đoán là y đang xoay mặt qua nhìn mình, giống như đang nhìn bóng dáng của mình vậy.
Bùi Chân cười nói: "Ta đánh thức người sao? Nhìn ta làm gì thế?"
Y không hề nhúc nhích, giống hệt một pho tượng đen xì.
Mộng du à? Bùi Chân thoáng nhíu mày, thử gọi thăm dò: "Tiền bối?"
Bách Lý Quyết Minh vẫn không đáp lại, Bùi Chân xác định là y mộng du, trong lòng đang cân nhắc chờ y tỉnh dậy sẽ bắt mạch cho y thử. Đang êm đẹp sao lại mộng du chứ? Bùi Chân rơi vào trầm tư, lúc ngẩng đầu lên nhìn gương thì thấy Bách Lý Quyết Minh cũng đã đứng dậy. Điều khiến hắn cả kinh chính là bóng dáng Bách Lý Quyết Minh trong gương đồng cực kì quỷ dị, tay chân dài quá mức bình thường, cả người gầy như que củi nom khủng khiếp vô cùng.
Bóng dáng gầy còm lẳng lặng đứng đó, dường như đang nhìn chằm chằm Bùi Chân.
Ở nơi xa hơn phía sau cái bóng kia bỗng vang lên âm thanh sột soạt, có người đang trở mình, còn lẩm bẩm nói mớ mấy câu. Trán Bùi Chân chảy đầy mồ hôi lạnh, ban đêm quá tối, hắn đã ước đoán sai khoảng cách giữa