Kỳ La nhìn lại một lần nữa xác định đúng là mẹ cô, nhìn ảnh chụp bà có vẻ tiều tụy.
Dù sao cũng đã qua năm năm, nhìn qua không có việc gì cũng đã rất rốt.
Quý Phượng Lâm hoàn hồn, lấy lại điện thoại.
Kỳ La vẫn còn lưu luyến khi nhìn chưa đủ.
Quý Phượng Lâm còn chưa thấy cô lưu luyến đối với hắn như thế này bao giờ, mặt trầm xuống:
"Đi thôi "
Kỳ La đuổi theo hắn, trong lòng nghĩ tới mẹ, không chú ý tới tay mình đã kích động bắt lấy cánh tay hắn:
"Anh sao tìm được bà, lúc đó bà đang làm gì, có khổ cực không? bao giờ cho tôi gặp bà ấy, ngày mai có được không? không, hay là bây giờ gặp đi? "
Quý Phượng Lâm dừng lại, nhìn bàn tay cô đang khoác lên tay hắn.
Kỳ La lúc này mới phản ứng lại với hành động của mình, buông tay ra lùi lại hai bước.
Không biết trời đang lạnh, vì quá muốn gặp mẹ cô, nên thất thần lúc này đã bình thường trở lại, hai vai run run vì lạnh.
Quý Phượng Lâm liền cởi áo khoác, ném vào lòng cô.
Kỳ La lại nghĩ rằng cô vừa chạm vào hắn, nên hắn sợ bẩn áo không mặc, chụp được chiếc áo nhưng vắt trên cánh tay, cùng hắn đứng cách xa nửa mét.
Quý Phượng Lâm thấy cô không hiểu ý, duỗi cánh tay lôi cô lại gần, lấy áo khoác khoác lên vai cô.
Quý Phượng Lâm chỉ cho Kỳ La nhìn thoáng qua mặt mẹ cô, về sau mặc kệ, hỏi gì cũng không trả lời.
Kỳ La cũng sợ hắn lại nổi nóng, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Quý Phượng Lâm không cùng cô trở về, cho tài xế đưa cô về an toàn rồi tìm Lục Trần Hạc lấy một chiếc xe lái về phía Công ty, đi vào một con hẻm, đi lòng vòng vài lần.
Từ đường lớn tới ngõ nhỏ, tới một chiếc cổng sắt, qua cổng sắt là một ngôi nhà bình thường, đằng trước đậu mấy chiếc xe vài trăm tới một vạn, xe của người bình thường đều đi, nhãn hiệu thấp.
Bởi vậy, hắn lại đi cái siêu xe này của Lục Thần Hạc, có vẻ không hợp với chỗ này.
Hắn dừng xe, đi vào, dưới phòng khách có vài bàn toàn những người trung tuổi đang ngồi theo từng nhóm, hắn uyển chuyển từ chối vài lời mời rượu, đi lên tầng hai.
Lục Dự Đông bố của Lục Trần Hạc ở trên này.
Lục Dự Đông đang nghe cô ca sĩ luyện giọng, bưng ly rượu, rung rung đùi nhìn như đang nghiền ngẫm.
Bên cạnh còn có vài gã đạo diễn trứ danh, đang dạy ca sĩ thử giọng, tay đều sờ lên ngực mấy cô nàng.
Quý Phượng Lâm vào cửa cũng không lên tiếng phá hư bầu không khí này, chỉ gật đầu coi như chào hỏi qua.
Mở lời trước là Lục Dự Đông: "Cậu lại động tay động chân vào chuyện này?"
Quý Phượng Lâm không trả lời.
Lục Dự Đông nhìn hắn vẻ cam chịu, đặt ly rượu xuống, nhìn anh với tư thái như một vị trưởng bối: "Cậu không coi ai ra gì, sao không lấy lòng mà cố tình làm, cậu cho rằng lão lưu bỏ ra 1 triệu 3 trăm mua một mảnh đất tại sao không được, Hai ngàn 800 vạn Rolls-Royce vì cái gì không thể? ông ta có tiềm năng, sao lại liên quan tới ông ta."
Quý Phượng Lâm: "Tôi vẫn làm tốt."
Lục Dự Đông hừ hai tiếng: "Cậu là người cầm quyền, cổ vũ cho thương gia chứ, cậu bắt đầu làm gì, phía trên thì không nghĩ ra tiền, những địa phương khác nịnh bợ cái gì?"
Quý Phượng Lâm cầm miếng dưa Hami lên ăn,rất ngọt.
Ông ta nói bla blo một hồi chính sách nọ kia, nhìn Quý Phượng Lâm vẫn luôn ăn dưa Hami, cướp đi miếng dưa, tiếp theo nói: "Có thời gian thì cậu làm gì? Sản nghiệp của chúng ta có nhiều hạng mục, cha cậu lại nhiều năm hung mãnh như sư tử, không thiếu nhân sự và tài nghuyên, muốn chơi nghề đó mới mẻ nhẹ nhàng? sao cậu cứ phải ăn phân?"
Lục Dự