Mặc Viên và Mặc Vi không hề biết có một con người đang muốn hóng chuyện ở đằng xa vẫn là an an tĩnh tĩnh thưởng thức rượu. Quá nửa tuần rượu, Mặc Vi đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng nãy giờ: “Mặc Viên… thực sự muốn biết tại sao ta không về sao?”
“Tùy ngươi.” Mặc Viên phun ra hai chữ ý nói tùy ngươi muốn nói thì nói không nói thì bản đại gia cũng chả mất cọng lông nào.
“Haha…” Mặc Vi khẽ cười, có lẽ là do tác dụng của cồn nên Mặc Vi lúc này trông có vẻ cởi mở hơn mọi khi.
“Cười cái gì?” Mặc Viên khó hiểu hỏi.
“Không có gì?” Mặc Vi lắc đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mặc Viên… Ngươi… đã từng yêu một người chưa?”
“Rồi.” Mặc Viên dứt khoát trả lời sau đó đầu óc tự động bay về Hoàng Thành, chính xác hơn là bay thẳng về Tĩnh vương phủ.
A~ Tự nhiên nhớ đầu gỗ đáng ghét ở nhà quá đi! Hiu hiu~
Khụ… Khụ… Không được! Không được! Phải giữ giá… Giữ giá…
Mặc Vi ngồi ở dưới gốc cây tất nhiên không hề thấy được những biểu cảm sinh động của Mặc Viên lúc này, nàng bình thản nói:
“Vậy sao? Ta đã yêu một người dù biết người đó với ta chính là hai đường thẳng song song không có điểm giao. Bất kể là về địa vị, thân phận, hoàn cảnh… tất cả mọi thứ của ta đều không phù hợp với hắn. Mà có phù hợp đi chăng nữa thì chính là làm thuộc hạ của hắn nhiều hơn thì là một người bằng hữu. Còn yêu hắn sao? Ta làm gì có tư cách đó…
Nhưng con người mà, dù biết là không thể nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Ta đã yêu hắn. Nhưng vậy thì sao? Ta yêu hắn thì hắn sẽ đáp lại tình cảm của ta sao???
Không thể… Điều đó là không thể! Ta bên cạnh hắn từ nhỏ, bọn ta đã lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng theo thời gian mà lớn lên. Và
qua thời gian ở bên hắn ta hiểu rằng… Hắn không yêu ta và cũng không dành cho ta!”
Nói tới đây, Mặc Vi chua xót uống một ngụm rượu, vị rượu cay nồng ở cổ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
“Tại sao tỷ cho rằng hắn không yêu tỷ?” Mặc Viên ở trên cây nói vọng xuống.
Nhìn lên những ngôi sao đêm, Mặc Vi khẽ nói: “Có những thứ… chỉ cần cảm nhận thì sẽ hiểu… Với lại, ta với hắn quá khác biệt, ta không thể không để ý đến thân phận của hắn, cái thân phận mà ngàn người ngưỡng mộ đó…
Hắn chính là Vương gia, là đệ đệ của Hoàng đế. Còn ta… Ta chỉ là đứa bé lang thang được hắn nhặt về thì làm sao có tư cách đứng sóng vai cùng hắn đây?”
Nhưng Mặc Viên không cho là vậy, nàng lên tiếng phản bác: “Mặc Vi, tỷ sai rồi! Nếu hai người thật sự yêu nhau thì những thứ mà tỷ nói nãy giờ chẳng là gì cả!”
Uống một ngụm rượu, Mặc Viên thả hồn theo gió khẽ nói: “Chính ta, ta chỉ là một thứ dân nhỏ bé bình thường và ta giống tỷ, ta đã chạy đi yêu Tĩnh vương của Bạch Ly. Lúc đầu ta quả thật cũng e ngại thật nhiều điều nhưng cuối cùng ta đã chọn cách đối diện với tình cảm của chính mình. Ta không trốn tránh giống tỷ, tỷ có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Mặc Vi ngước mắt lên nhìn Mặc Viên.
“Vì hạnh phúc của mình thì phải tự mình tranh thủ.”
“Nhưng thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình, cưỡng cầu chỉ làm khổ nhau thôi.”
Mặc Viên: “…”
Best phản dame là đây!!!