Mặc Viên nhéo nhéo mi tâm, trong lòng cảm thấy có chút bất lực: “Tỷ… sao tỷ lại không có lòng tin như vậy chứ??”
“Lòng tin??”
“Đúng vậy! Ta không giống những nữ nhân khác. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc chia sẻ trượng phu của mình với người khác, thứ ta muốn chính là một kiếp một đôi người. Và Bạch Nhất Quân đã đáp ứng ta, ta cũng tin hắn sẽ không phản bội ta, sẽ không phản bội tình yêu của bọn ta.”
“Vậy sao? Lòng tin….” Mặc Vi khẽ thì thầm.
“Tỷ hãy thử đặt lòng tin một lần đi! Dù sao cũng không còn gì để mất, cược một lần! Hãy đánh cược xem hạnh phúc có đến với tỷ và Kim Ân hay không!!”
“Cược sao?”
“Đúng vậy! Nếu tỷ e ngại vết sẹo trên mặt thì cứ để ta, ta sẽ xóa sạch nó! Ta bảo đảm đấy! Dù sao thì chuyến đi lần này của ta cũng chính là để tìm thảo dược để bào chế thuốc trị sẹo mà.”
“Mặc Viên ngươi nói đúng nhưng cũng chính vì vậy nên ta mới không về. Hắn… hắn không tin ta…” Mặc Vi cười khổ, nhớ lại một chưởng của hắn. Nàng không hận, nàng chỉ là cảm thấy…….. không biết nói ra sao nhưng trong thâm tâm nàng luôn hiện lên một câu nói ‘hắn không tin ngươi, ngươi còn trông mong điều gì?’ khiến nàng không muốn về.
“Vậy đây chính là khuất mắc trong lòng tỷ.” Mặc Viên hỏi.
“Đúng vậy, nó làm ta thấy đau lòng, khiến ta muốn trốn tránh hắn.” Mặc Vi ngửa cổ uống sạch số rượu còn lại rồi ném vò rượu trống không trong tay đi.
Thở dài một cái, Mặc Viên nói: “Được rồi. Điều cần nói đã nói, ta tôn trọng quyết định của tỷ.”
Kim Ân à Kim Ân… Ta đã tận lực rồi chỉ trách ngươi quá ngu ngốc, phạm phải sai lầm vớ va vớ vẩn như vậy, nếu là ta, ta đã sớm bằm ngươi ra rồi. Haizzz…..
“Đa tạ ngươi.”
“Không cần. Ta đi ngủ đây.” Mặc Viên ném vò rượu trống trơn trong tay đi, nhảy xuống nhưng bỗng nhiên bị mất thăng bằng suýt chút nữa thì té chổng vó, may nhờ Mặc Vi chụp kịp: “Cẩn thận.”
“Haha… Không sao… Không sao…” Mặc Viên hi hi ha
ha trả lời.
Ở phía xa, Hạ Cữu và Tiểu Thanh thấy Mặc Viên suýt ngã thì lập tức chạy sang: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Ta hả? không sao!” Mặc Viên quơ quơ tay.
Hạ Cữu đưa mũi ngửi ngửi rồi nhăn mày: “Tiểu thư, rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy??”
Mặc Viên nghe vậy đảo mắt nhớ nhớ đếm đếm: “Một… hai… ba… ừm… năm vò… chỉ năm vò…”
Mặc Vi: “…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Thật hết nói nổi mà!!!!!
“Ta vào trước.” Mặc Vi nói rồi đi mất.
“Tiểu thư… Người cứ như vậy thì Tiểu Thanh phải sống sao???” Tiểu Thanh thực muốn khóc.
“Hả? Ta đã làm gì đâu, chỉ uống chút rượu thôi mà.” Mặc Viên ngơ ngác.
“Hôm trước người còn tự mình chạy đi mà không nói ai nữa kìa!” Hạ Cữu một bên cảm thấy thật mệt mỏi.
“Haha… Cái đó… Haha…” Mặc Viên cười gượng.
Nếu hôm đó mà ta dẫn theo hai người thì hai người đã sớm bị dọa chết rồi! Một màn kia của Vân lão vẫn còn đang ám ảnh đây này!!!
Dù sao thì cái nơi đó phải leo trèo đủ kiểu, rất nguy hiểm, nàng đi nhiều quen rồi, dẫn họ theo nàng sẽ phân tâm như vậy thật không ổn…
“Nếu chuyện này đến tai chủ tử, Tiểu Thanh sẽ bị bằm ra mất thôi…” Tiểu Thanh đau đớn.
“Yên tâm! Có gì ta sẽ chắn cho, không sao đâu mà! Hắn sẽ không làm gì hai người, cùng lắm thì ta đánh lại hắn trút giận cho hai người là được mà! Hahaha…”
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Thôi, người cứ để bọn ta bị bằm đi, gia mà biết người vì bọn này mà cho gia ăn hành thì bọn này sẽ khổ nghìn lần đấy! Đừng có ăn nói đáng sợ như vậy có được hay không????