Quả nhiên Bạch Nhất Quân đoán không sai bởi hành động sau nụ cười đầy phúc hắc của nàng đã chứng minh tất cả.
Nàng kéo hắn đến trước cửa sổ mà từ cửa chính nhìn xéo qua liền thấy, nhảy một cái ngồi trên bệ cửa, giơ ba ngón tay trước mặt hắn, dùng khẩu hình miệng đếm: Ba… hai… một…
Còn không đợi Bạch Nhất Quân phản ứng, Mặc Viên nhanh chóng cầm lấy hai tay hắn đặt trên eo nhỏ của nàng, hai tay nàng đặt trên vai hắn khẽ dùng lực kéo hắn xuống thấp, nghiêng đầu đặt môi mình lên một bên má của hắn.
Bạch Nhất Quân bị hành động lưu loát của nàng dọa cho đờ người. Ngay cả nửa điểm phản ứng đều không có.
Liễu Như Yên bưng chén canh nở một nụ cười duyên dáng mở cửa bước vào liền thấy cảnh biểu ca của nàng ôm lấy Mặc Viên, mà tiện nhân kia còn lớn mật dám hôn lên má hắn.
Choang….
Nụ cười của Liễu Như Yên cứng lại, chén canh trong tay cũng bị rơi xuống vỡ tan tành.
Mặc Viên nghe thấy tiếng đỗ vỡ liền “hoảng hốt” núp sau lưng Bạch Nhất Quân.
Mà lúc này Bạch Nhất Quân mới chính thức hoàn hồn, cũng hiểu được nàng lại lợi dụng
hắn để nghịch ngợm, nhưng mà hắn khá thích kiểu nghịch này…. ừm… có phúc lợi cho hắn…. không tồi….
“Hai….. hai người…. đang làm gì???” Liễu Như Yên nước mắt rưng rưng chất vấn như thể đang bắt gian.
Mà Mặc Viên lúc này núp sau lưng Bạch Nhất Quân sau khi không ngừng xoa xoa nắn nắn mặt mình cho hồng lên, nghe được câu nói của Liễu Như Yên thì lập tức ló mặt ra ngập ngừng: “Liễu… cô nương…”
Liễu Như Yên nhìn thấy Mặc Viên mặt đỏ hồng, nhìn xuân phong vô hạn, tức giận mới kìm nén lại bùng lên, chỉ thẳng vào mặt Mặc Viên nói: “Tiện nhân……”
“Câm miệng! Ra ngoài!!!” Bạch Nhất Quân lạnh mặt quát lên. Dám mắng nàng như vậy, nàng ta cho mình là ai. Hừ..,
Liễu Như Yên bị hắn quát khóc như hoa lê đái vũ chạy đi.