Sau khi luyện kiếm với Mục Trung, Bạch Nhất Quân tới dục phòng (phòng tắm) tắm rửa một lượt. Tắm xong, mặc tốt y phục, hắn vào phòng ăn dùng điểm tâm.
Bạch Nhất Quân chân trước vừa bước vào, chân sau liền thấy Mặc Viên tung cửa phi vào. Hắn nhìn nàng đứng dựa cửa lấp ló đầu ra ngoài ghét bỏ nói:
“Ai truy sát ngươi sao? Làm gì phải lén la lén lút như vậy?”
Mặc Viên lúc này không thèm so đo ánh mắt ghét bỏ của hắn nhanh chóng định thần nghiêng tai lắng nghe. Ừm…. không sai biệt lắm…. đã gần tới rồi…. đợi một chút nữa…. nàng phải canh thời gian thật chuẩn….. hắc hắc….
Bạch Nhất Quân ngoài ý muốn nhìn nàng không thèm phản bác lời khích bác của hắn, chỉ tập trung nhìn rồi nghiêng tai lắng nghe cái gì đó ngoài cửa.
Nàng đổi tính rồi sao? Nếu như là bình thường nàng đã nhanh mồm nhanh miệng, nhất định không chịu thua kém đốp chát lại hắn. Vậy mà hôm nay nửa cái phản ứng đều không có.
Kì lạ! Rất kì lạ! Hắn chắc chắn
nàng sẽ không hiền vậy đâu, nàng hẳn là đang bày trò gì nữa nên mới không so đo với hắn…..
Khi Bạch Nhất Quân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Mặc Viên bên kia vẫn còn đang ôm cây đợi thỏ…. À không… chính xác là ôm cửa đợi rắn hoa mò mặt tới.
Một chút… một chút nữa…. yep…. Chính là lúc này….
Mặc Viên buông cánh cửa đáng thương bị nàng bấu víu nãy giờ ra, phi đến trước mặt Bạch Nhất Quân cười đầy tà ác.
Bạch Nhất Quân nheo mắt nhìn nụ cười tà ác của nàng đột nhiên có dự cảm không mấy tốt đẹp. Nàng lại định giở trò gì nữa đây???
Mặc Viên thấy hắn nheo mắt nhìn nàng, nhất thời nụ cười trên môi tăng thêm mười phần tà ác…..