Cảm thán xong nữ nhân áo tím gỡ cái bao vải trên ngươi tiểu cô nương ra, vứt sang một bên. Nàng nâng tiểu cô nương lên định bụng vận khí bay đi nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị một đám người bao vây.
Nàng đanh mặt nhìn đám người đang vây mình: “Tránh ra!”
Bỗng đám người tách ra một lối đi, Kim Vĩnh từ xa đi tới, nhìn tình hình hiện tại một chút. Hắn đoán là người nằm dưới đất kia mới là tên đã bắt Mặc Viên đi, còn nữ nhân áo tím này đã giết hắn ta. Nhưng hắn không biết nữ nhân này đang có ý định gì.
Kim Vĩnh phất tay để thuộc hạ bỏ vũ khí xuống, hắn nói: “Thứ lỗi đã mạo phạm nhưng vị trong tay cô nương là bằng hữu của ta, mong ngươi có thể để ta đưa nàng trở về.”
“Hừ… Ngay cả một người như thế này cũng không bảo vệ nổi thì hà cớ gì ta phải giao nàng cho ngươi.” Hạ Cữu _ cũng chính là nữ nhân áo tím đã cứu Mặc Viên lúc nãy nghe Kim Vĩnh nói xong liền chẳng nể nang hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý gì? Ha… Nếu ngươi đã không thể bảo vệ nàng thì ta sẽ đưa nàng trở về. Giờ đã hiểu đúng không?” Nói rồi
Hạ Cữu toan ôm Mặc Viên rời đi nhưng lại bị binh lính chặn lại.
“Để nàng bị bắt là lỗi của ta nhưng ta không thể để ngươi đưa nàng đi.”
“Vậy ngươi có bản lãnh ngăn ta lại đi rồi nói.” Hạ Cữu lạnh mặt chĩa kiếm về phía Kim Vĩnh.
Hai bên giương vũ khí về phía nhau, sát khí bắt đầu có nguy cơ sẽ tràn ra. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, không khí căng thẳng này bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng “ưm” nho nhỏ.
Mọi người lập tức dồn hết ánh mắt về phía con người đã phát ra âm thanh lúc nãy.
Mặc Viên nhíu mắt một ngàn tám trăm lần mới mở được đôi mắt nhập nhèm của mình ra. Nhưng vừa mở mắt ra liền bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho vỡ mật.
Một đám lính đang chĩa vũ khí về phía nàng, còn nàng đang được một nữ nhân lạ mặt ôm…
Ta là ai? Đây là đâu????
WTF!!!
Nàng đang nằm mơ có đúng hay không??? Chẳng lẽ hôn mê xong não cũng hỏng luôn rồi??? Ai đó làm ơn cho nàng một câu trả lời hợp lý coi!!!!!!!