Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

161: Huy Hiệu Long Hồn - 162: Tăng Thực Lực


trước sau

161: Huy Hiệu Long Hồn


Với thân phận thiếu soái Long Hồn của anh.

Một người của đội Huyền Cơ nhỏ bé dám bắt anh ư?
Chu Chính Quốc không dám làm bừa: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang làm gì không?”
“Tôi là người của Long Hồn, cậu dám…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.

Đột nhiên dừng lại!
Chu Chính Quốc ngẩn người.

Bởi vì Diệp Bắc Minh lấy ra một chiếc huy hiệu, gần như giống hệt với huy hiệu của bọn họ đang đeo.

Không đúng!
Có lẽ là cấp bậc cao hơn!
Huy hiệu của Diệp Bắc Minh được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên có hình cành ô-liu uốn tròn, một con rồng vàng lượn quanh.

Rồng vàng sinh động như thật, dường như muốn phá huy hiệu bay ra!
“Sao cậu lại có thứ này?”
Chu Chính Quốc ngẩn người.

Các thành viên khác của đội Huyền Cơ Long Hồn cũng cứng đờ người.

Đây là tượng trưng thân phận cấp cao nhất của Long Hồn!
Chỉ có nhân vật cấp soái mới có thứ này.

Vậy mà Diệp Bắc Minh lại có nó?
Huy hiệu này là đồ giả sao?
Cũng có khả năng!

Nhưng người bình thường không có tư cách nhìn thấy huy hiệu như này, làm sao làm giả được?
Nói đi cũng phải nói lại, chiếc huy hiệu này rất giống đồ thật, tỉ mỉ sinh động như thật, cả Long Quốc cũng không có ai dám làm giả huy hiệu cấp soái của Long Hồn.

“Tại sao? Bởi vì anh ấy là thiếu soái mới bổ nhiệm của Long Hồn!”
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Thiếu soái!”
Đám người Chu Chính Quốc kinh ngạc.

Bọn họ chỉ biết, người hôm nay cần bắt là một nhân vật nguy hiểm, không ngờ lại là thiếu soái của Long Hồn bọn họ.

Tô Mạc Già mặc quân trang, oai hùng mạnh mẽ.

Sải bước lớn đi đến!
Cô ta khom lưng chín mươi độ với Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, tôi đến muộn rồi”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Đúng là cô đã đến muộn”.

Tô Mạc Già tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, thiếu soái!”
“Sáng nay, giấy ủy nhiệm của anh mới đến Trung Hải, sau khi tôi lấy được liền đến đây ngay”.

Tô Mạc Già lấy giấy ủy nhiệm thiếu soái của Diệp Bắc Minh ra.

Trực tiếp mở ra!
Sau khi đám người Chu Chính Quốc nhìn thấy chữ ký phê chuẩn bên trên, vẻ mặt liền biến sắc.

Diệp Bắc Minh là thiếu soái thật!
Chu Chính Quốc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ: “Thiếu soái, là chúng tôi hiểu nhầm!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”
Chu Chính Quốc rất thức thời, dẫn người quay người đi.

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, đã được bổ nhiệm thiếu soái, có thể là người bình thường ư?
Chu Chính Quốc tuyệt đối không đắc tội được!
“Tôi cho ông đi chưa?”
Chu Chính Quốc cứng đờ người quay đầu lại.

“Thiếu soái, cậu còn muốn thế nào?”
“Mỗi một người tự phế một cánh tay!”
“Cái gì?”
Trong lòng Chu Chính Quốc nổi lên cơn lửa giận.

Bọn họ là võ giả, tự phế một cánh tay thì cả đời cũng bị phế theo.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Tô Mạc Già, nói với bọn họ, ra tay với thiếu soái, theo quy định của Long Hồn, thì sẽ bị xử lý thế nào?”
Tô Mạc Già cung kính trả lời: “Thưa thiếu soái, tước quân hàm!”
“Chém đầu!”
Đám người Chu Chính Quốc toàn thân run lên.

Cắn răng, mỗi người tự chém đứt một cánh tay.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sầm tối nhìn một người trong đó.

“Tại sao anh không ra tay?”
Vừa nãy người này ra tay với anh, bị anh đánh nát cánh tay bằng một quyền.

Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, sâu trong đáy mắt người này lóe lên tia âm hiểm, thản nhiên cười nói: “Thiếu soái, vừa nãy anh tung ra một quyền phế mất một cánh tay của tôi, cho nên tôi thấy hay là bỏ qua đi?”
“Bỏ qua?”
Diệp Bắc Minh bật cười.

Bước lên một bước.

Lập tức xuất hiện trước mặt người này!
Tấn công một quyền!
Phập!
Tim bỗng ngừng đập, ngã thẳng xuống đất, chết!
“Cậu!”
Đám người Chu Chính Quốc kinh hãi ngây người, bị thủ đoạn kiên quyết của Diệp Bắc Minh dọa sợ tê dại da đầu.

Bọn họ từng thấy người tàn nhẫn nghiêm khắc, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn nghiêm khắc như Diệp Bắc Minh.

Dứt khoát nhanh gọn!
Cho dù là thành viên của Long Hồn, nói giết là giết.

“Người này muốn giết tôi, tôi giết anh ta, các ông có ý kiến không?”
Chu Chính Quốc vốn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Không dám…”
Sau khi bỏ lại một câu, rồi mang theo thi thể của người này thê thảm rời đi.

Sau khi đám người Chu Chính Quốc rời đi, Diệp Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Đám người này là thế nào vậy, cảm giác không có tố chất của quân nhân, vừa ra tay đã muốn lạm sát người vô tội! Bọn họ cũng xứng gia nhập Long Hồn sao?”
Tô Mạc Già giải thích: “Thiếu soái, bọn họ là người của gia tộc võ đạo”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Long Hồn còn có người của gia tộc võ đạo ư?”
Tô Mạc Già nói: “Ngoại trừ Long Tổ và một số quân doanh bình thường ra, Long Hồn còn có đội Thần Cơ, đội Thiên Cơ, đội Huyền Cơ”.


“Đội Huyền Cơ lựa chọn người từ trong các gia tộc võ đạo của Long Quốc để lập nên”.

“Đội Thiên Cơ do quốc chủ quản lý, ngoại trừ quốc chủ, không ai có thể điều động”.

“Đội Thần Cơ vô cùng thần bí, không rõ lai lịch thế nào!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng trách đội Huyền Cơ có khí tức giang hồ nặng như vậy, là quân nhân mà vừa ra tay đã muốn giết người bình thường!”
“Nếu xuất thân từ gia tộc võ đạo thì có thể hiểu được”.

Tô Mạc Già thở dài: “Nếu không, thiếu soái cho rằng tại sao những gia tộc võ đạo đó lại ngoan ngoãn nghe lời như vây?”
Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Một lát sau.

“Là ai muốn giết tôi?”
“Người của Long Hồn cũng đến, bát sư tỷ của tôi có biết không?”
“Sư phụ vẫn chưa biết, sợ rằng là lãnh đạo cấp cao khác của Long Hồn hạ lệnh cho người của Huyền Cơ đến bắt thiếu soái”, Tô Mạc Già nói: “Hừ! Đáng tiếc, bọn họ không biết thực lực võ đạo của thiếu soái”.

Trong ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ lạnh lùng: “Xem ra phải đến Long Đô một chuyến, tôi muốn xem là ai muốn giết tôi!”
Anh bảo Tô Mạc Già đợi ở cửa.

Rồi đi vào trong căn nhà thuê của Hạ Nhược Tuyết.

Phòng của Hạ Nhược Tuyết đã bị khóa trái.

“Thịch thịch thịch!”
“Ai đó?”.

162: Tăng Thực Lực


Giọng hơi căng thẳng của hai cô gái vang lên.

“Là tôi”.

Cửa phòng được mở ra.

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mới thở nhẹ nhõm.

Họ nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có ai khác ngoài Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Nhược Tuyết, cậu ở lại Kim Lăng tạm thời không được an toàn lắm”.

“Về Giang Nam đi, ở Giang Nam, tớ có thể cho người bảo vệ hai người”.

Tôn Thiến suồng sã nói: “Hả?”

“Bảo chúng tôi đến Giang Nam ư?”

“Vậy công việc của chúng tôi phải làm thế nào, chúng tôi làm ở công ty my phẩm, bây giờ đã là nhà thiết kế cấp cao rồi, nếu bỏ đi, tất cả công sức trước đây coi như uổng phí rồi”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Thế này đi, tôi mở một công ty, cho hai cô quản lý”.

“Giai đoạn đầu đầu tư một tỷ, hai cô có thể tự do phát triển”.

“Một tỷ?”

Tôn Thiến ngẩn người.

Hạ Nhược Tuyết cũng sợ giật mình.

Tôn Thiến vô cùng kích động, lắc cánh tay của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi”.

Không đợi Hạ Nhược Tuyết nói gì.

Tôn Thiến liền lấy điện thoại gọi cho sếp xin nghỉ việc.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Diệp

Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến về phủ Diệp ở Giang Nam.

Vạn Lăng Phong được biết Diệp Bắc Minh quay về, lập tức chạy đến: “Tham kiến chủ nhân!”

“Chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong?”

“Chủ nhân?”

Tô Mạc Già rất kinh ngạc.

Tôn Thiến cũng sợ lè lưỡi.

Hạ Nhược Tuyết lại nhìn Diệp Bắc Minh một cách sâu sắc, trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.

Diệp Bắc Minh bảo Tô Mạc Già dẫn hai cô gái đi nghỉ ngơi.

Còn mình dẫn Vạn Lăng Phong vào trong mật thất.

Mật thất sâu ba mươi mét dưới lòng đất.

Đổ bê tông chắc chắn.

Sau khi đóng cửa, Diệp Bắc Minh lâp tức dặn dò Vạn Lăng Phong chăm sóc tốt Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.

Rồi hỏi tình hình của Hầu Tử.

Vạn Lăng Phong cười nói: “Chủ nhân, Vương Khinh Hầu rất tốt”.

“Sau khi anh ta quay về đã mở một nhà hàng đồ nướng, ngày ngày ở bên bố mẹ, vui vẻ hòa thuận”.


Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hầu Tử cũng coi như có khởi đầu tốt.

Anh dặn dò Vạn Lăng Phong, đừng quan tâm quá, để tự Hầu Tử phát triển.

Nếu có khó khăn thì giúp sau.

Vạn Lăng Phong đồng ý.

Diệp Bắc Minh lại bảo ông ta ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Vạn Lăng Phong uống.

Vạn Lăng Phong cũng không nhìn mà nuốt luôn!

“Ông không sợ là thuốc độc à?”

“Chủ nhân, nếu cậu muốn giết tôi thì không cần đến thuốc độc!”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh bật cười.

Rất hài lòng với lòng trung thành của Vạn Lăng Phong, anh không chọn sai người.

“Khoanh chân, ngồi xuống”.

“Rõ”.

Vạn Lăng Phong hơi nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Diệp Bắc Minh đi đến sau lưng Vạn Lăng Phong, đưa tay ra đập một chưởng.

Ầm ầm!

Trong tích tắc, khí thế cả người Vạn Lăng Phong bành trướng lên!

Gân cốt kinh mạch toàn thân lốp ba lốp bốp chấn rung, xương cốt vang lên rắc rắc.

Lúc này, khí tức cả người Vạn Lăng Phong cuồn cuộn ào ra như nước lũ vỡ đê.

Cả mật thất chấn rung, giống như bão táp ập đến.

Phải đến ba phút, khí tức bùng phát ra từ trong người Vạn Lăng Phong mới dừng lại: “Việc này… đây… thực lực của tôi… làm sao có thể?”

Toàn thân Vạn Lăng Phong run lên!

Hoàn toàn ngây ngốc.

Ông ta lại từ cảnh giới đại tông sư đỉnh phong được Diệp Bắc Minh đánh một chưởng tiến vào cảnh giới Võ Linh!

Võ Linh!

Cảnh giới mà ông ta khao khát từ lâu.

Đó là một đường ngăn cách, rất nhiều đại tông sư cả đời cũng không thể tiến vào cảnh giới Võ Linh.

Vạn Lăng Phong òa khóc, rơi nước mắt xúc động: “Chủ nhân, ân tình của cậu như cha mẹ sinh thành! Cái mạng của Vạn Lăng Phong là của cậu!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, lần trước tôi hồi phục kinh mạch cho ông, sớm muộn ông cũng có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh”.

“Tôi cho ông uống một viên đan ngưng khí, đả thông kinh mạch cho ông, cho nên mới khiến mọi việc suôn sẻ”.

Diệp Bắc Minh giơ tay lên.


Ba viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Cầm lấy”.

Mấy viên đan ngưng khí này đã không có hiệu quả với anh.

Uống vào cũng không thể tăng thực lực.

“Soạt!”

Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.

Là chiến thần Lăng Phong, thống soái đại quân một triệu hai trăm ngàn người của hành tỉnh Đông Nam, vừa nhìn là nhận ra vật này.

Đan dược!

Hơn nữa còn là đan dược cực phẩm!

“Cậu cho tôi?”

Vạn Lăng Phong kích động, toàn thân run lên.

Hai chân của vị chiến thần này suýt mềm nhũn.

Một viên đan cực phẩm, tùy tiện bán đấu giá cũng được giá trên trăm triệu.

Đan dược cực phẩm, hàng trăm triệu cũng có khả năng!

Mười mấy viên đan dược cộng lại, ít nhất cũng giá trị hàng chục tỷ.

“Đan ngưng khí, có thể khiến trong vòng nửa năm ông có thể tiến vào cảnh giới Võ Vương”, Diệp Bắc Minh nói.

“Cái gì?”

Vạn Lăng Phong lại chấn hãi.

Nửa năm?

Võ Vương!

Vãi!

Đó là Võ Vương đấy!

Lúc này, Vạn Lăng Phong kích động đến mức muốn thịt nát xương tan, đi chết ngay lập tức vì Diệp Bắc Minh.

Trong lòng ông ta vô cùng hưng phấn, biết mình đã lựa chọn đúng! Từ lúc ông ta quỳ xuống, nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, đã là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.

Nếu không nhận Diệp Bắc Minh làm chủ nhân, kinh mạch của ông ta làm sao có thể hồi phục?

Làm sao có thể tiến vào cảnh giới Võ Linh?

Làm sao có thể có đan dược cực phẩm?

Có lẽ cả đời này chỉ là một chiến thần Lăng Phong, cho đến chết cũng ở bên rìa quyền lực của Long Quốc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Vạn Lăng Phong: “Đừng kích động, ông nâng cao thực lực cho tốt, tôi đến Long Đô một chuyến, giết mấy người”.

Vạn Lăng Phong ngẩn người, vội nói: “Chủ nhân, sợ rằng cậu sẽ không đi Long Đô nữa”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì?”

Vạn Lăng Phong ngưng trọng nói: “Sáng nay tôi nhận được tin, đang định báo cáo với cậu thì cậu về”.

“Thuộc hạ của tôi điều tra được thông tin, hai mươi ba năm trước, sau khi mẹ của cậu sinh hạ cậu, rời khỏi Long Đô, hình như đã đến Hương Đảo”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện