“Hương Đảo?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Đúng thế, sau khi mẹ của cậu đến Hương Đảo, đã tìm thương hội Hội Phong”.
“Thương hội Hội Phong?”
“Bắt đầu từ hai trăm năm trước thương hội Hội Phong đã kinh doanh ngân hàng và tiền gửi, giống như kiểu tiệm cầm đồ thời cổ đại”.
“Chúng tôi nghi ngờ mẹ của cậu đã gửi đồ ở thương hội Hội Phong”, Vạn Lăng Phong nói.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Mẹ đã gửi đồ gì?
“Được rồi, tôi biết rồi, ông tu luyện cho tốt, cho người tiếp tục điều tra”.
Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi mật thất.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, cung kính trả lời một tiếng, rồi mau chóng đi theo.
…
Trong phòng.
Tôn Thiến giống như đang nằm mơ vậy: “Nhược Tuyết, tốt quá rồi, chúng ta có công ty của mình rồi”.
“Diệp Bắc Minh này rất được mà, ấy vậy mà bỏ ra một tỷ lập công ty cho cậu”.
“Ha ha ha, sau này chúng ta giàu rồi!”
“Tớ muốn mua một căn nhà lớn, tớ muốn mua siêu xe…”
“Mình muốn thật nhiều thật nhiều trai đẹp!”
Tôn Thiến hưng phấn nói.
Hạ Nhược Tuyết đưa tay ấn lên trán của cô ta: “Câu nghiêm túc chút đi”.
“Hi hi, tớ không nghiêm túc đấy”.
Tôn Thiến vòng tay ôm Hạ Nhược Tuyết, vùi đầu vào lồ ng ngực cô ấy: “Tớ phải tìm bảy anh chàng đẹp trai, tối nào cũng ngủ cùng tớ, ngày nào cũng lật thẻ bài”.
*Lật thẻ bài: xuất phát từ các hoàng đế Trung Hoa xưa chọn phi tần để thị tẩm mỗi đêm.
Trước mỗi bữa tối, quan thái giám sẽ chuẩn bị các thẻ bài có ghi tên từng phi tần.
Hoàng đế chọn ai thì sẽ lật úp thẻ bài của người đó, và phi tần được chọn sẽ được gọi vào hầu hạ vua suốt bữa tối và buổi đêm.
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt thật to.
Cô ấy biết cô bạn này chỉ nói cho sướng mồm.
Trên thực tế cô ta giống cô, vẫn là cô gái trong trắng.
“Sờ lung tung gì thế hả?”
“Hi hi hi, tớ cứ muốn sờ đấy, to thế này mà Diệp Bắc Minh đó lại không ăn thịt cậu, thật lãng phí quá! Vậy để tớ”, Tôn Thiến nhào đến.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, hai người đùa cười ầm ĩ.
Hai cô gái véo ngực, véo eo, véo chân của nhau.
Kêu la hò hét.
Tút tút tút!
Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Nhược Tuyết đổ chuông.
“Được rồi, đừng đùa nữa, có điện thoại này”.
Hạ Nhược Tuyết nhận điện.
Phía bên kia điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ, vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết lập tức biến sắc: “Mẹ…”
Tôn Thiến cũng dừng cười đùa, kinh ngạc nhìn Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng nói: “Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng chơi chán rồi chứ?”
“Tìm hai người đóng giả bố mẹ của mình, học cấp ba ở Giang Nam, rồi đến Trung Hải học đại học, rất vui phải không?”
“Tháng sau là mừng thọ tám mươi tuổi ông nội con, con phải quay về”.
“Chuyện của con, gia đình đã sắp xếp”.
Hạ Nhược Tuyết cắn răng, kiên cường nói: “Tại sao?”
“Mẹ à, cuộc sống của con, con tự quyết định”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Con không quyết định được!”
“Đừng tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì?”
“Con không thích học võ, mẹ không ép”.
“Nhưng con đừng quên, cuối cùng con vẫn là con gái của nhà họ Hạ Cổ Võ”.
“Diệp Bắc Minh đó, con tưởng mẹ không biết hả?”
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc: “Mẹ… mẹ…”
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết khẽ cười một tiếng: “Nhược Tuyết, đừng để mẹ phải nói lời cay độc”.
“Mẹ cũng không muốn khiến quan hệ mẹ con trở nên khó xử”.
“Diệp Bắc Minh rất được, gây tiếng vang rất lớn đấy, nhưng so với những thiên tài của gia tộc Cổ Võ, thì cậu ta còn không bằng con chó nhà người ta”.
“Nếu con cứ khăng khăng làm theo ý mình, mẹ dám bảo đảm, ngày mai khi mặt trời mọc, Diệp Bắc Minh sẽ không còn trên đời này”.
Hạ Nhược Tuyết liền tái mặt.
Cô ấy biết gia tộc phía sau mình đáng sợ đến mức nào.
Nắm chặt nắm đấm bất lực.
Sau đó buông ra!
Hạ Nhược Tuyết thỏa hiệp: “Mẹ, cho con thêm một tháng nữa đi”.
“Một tháng sau, con về dự đại thọ tám mươi của ông nội”.
Mẹ của Hạ Nhược Tuyết bớt giận, mềm mỏng hơn: “Được, Nhược