Tìm hiểu bước đầu.
Điện Huyết Hồn đuổi theo Ngư Ấu Vy hình như chính là vì chiếc nhẫn kia.
Chẳng lẽ mẹ có liên quan đến điện Huyết Hồn?
Đáng tiếc, ba Tông Sư võ đạo kia đã chết, không hỏi được thứ gì.
Sau khi trầm ngâm, Diệp Bắc Minh quyết định đi Cảng Đảo một chuyến.
Anh muốn xem mẹ anh để lại thứ gì ở thương hội Hội Phong!
“Lăng Phong, chuẩn bị cho tôi vé tàu cao tốc một tiếng sau, tôi muốn đi Cảng Đảo”.
“Vâng!”
...!
Sáu giờ sáng.
Trụ sở chính Long Hồn, Long Đô.
Bên trong phòng họp.
Bảy tám người đàn ông ngồi bên trong.
Chiến thần Đường Kinh Thương bất ngờ cũng ở trong đó.
Bốn năm mươi người đứng xung quanh phòng họp, đều là tầng lớp cấp cao đứng đầu Long Hồn.
Thân phận mỗi người đều có thể so sánh với chiến thần Lăng Phong.
Nhưng ngay cả tư cách ngồi cũng không có.
Một người đàn ông trung niên đập bàn: “Cái gì, Diệp Bắc Minh dám láo xược như vậy? Là ai cho hắn lá gan đó, quân lệnh của Long Hồn truyền đến, hắn còn dám đánh trọng thương sứ giả truyền lệnh?”
Ngụy Kinh Phú!
Cấp bậc đại soái!
Xếp thứ năm trong thập đại chiến thần Long Hồn!
Được gọi là Ngụy Thần!
Một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, đầu gối bó thạch cao, sắc mặt khó coi.
Chính là thiếu tướng truyền lệnh Triệu Tranh của Long Hồn.
Mặc dù cấp bậc của Triệu Tranh thấp hơn Diệp Bắc Minh.
Nhưng ông ta là quan truyền lệnh đó!
Còn là thuộc hạ của Ngụy Thần.
Dù cấp soái nhìn thấy quan truyền lệnh cũng phải khách khí ba phần.
Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay, đánh gãy hai chân ông ta!
Giọng Triệu Tranh khàn khàn: “Ngụy Thần, xin ông hãy làm chủ cho tôi!”
“Diệp Bắc Minh coi rẻ quốc pháp, phế hai chân tôi như vậy chính là tát vào mặt Long Hồn!”
“Cũng như là tát vào mặt Long Quốc!”
Đám chiến thần Long Hồn Đường Kình Thương đều im lặng.
Chờ đợi chuyện phát triển!
Ngụy Kinh Phú tay cầm báo cáo, lạnh lùng nói: “Tin tức mới nhất, ba mươi phút trước Diệp Bắc Minh đã ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo rồi”.
“Ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo?”
“Hắn muốn chạy trốn sao?”
“Ha ha, đến máy bay cũng không dám ngồi, đúng là sợ chết rồi”.
Trong phòng hợp truyền đến tiếng cười nhạo.
Két!
Đột nhiên, cửa phòng họp được mở ra, một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Cô ấy mặc trang phục đại soái oai phong lẫm liệt.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người trong chốc lát đều rơi trên người cô gái này.
Lục Tuyết Kỳ.
Nữ chiến thần Long Hồn.
Lục soái!
Khoảnh khắc Triệu Tranh nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, trong con ngươi đều là tia máu, chính là cô ấy tiến cử Diệp Bắc Minh vào Long Hồn.
“Hóa ra tất cả mọi người đều ở đây à! Nếu họp, tại sao không thông báo cho tôi biết?”, Lục Tuyết Kỳ chất vấn.
Im lặng!
Không ai dám trả lời.
Cô ta nhìn khắp bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Muốn bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự, cũng không thông báo cho tôi biết một tiếng? Coi Lục Tuyết Kỳ tôi không tồn tại sao?”
Vẫn không ai nói gì.
Ai cũng biết người phụ nữ này không đơn giản!
Tạm thời ai cũng muốn nể mặt cô ấy.
Triệu Tranh đỏ mắt, khàn khàn nói: “Lục soái, Diệp Bắc Minh coi thường quân lệnh của Long Hồn!”
“Còn đánh người Long Hồn bị thương, dù là sư đệ của cô, cô vẫn muốn bao che cho hắn?”
Giọng nói của Triệu Tranh vang vang có lực, vang vọng khắp phòng họp.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Triệu Tranh!
Thật can đảm!
Dám nói như vậy ở trước mặt Lục Tuyết Kỳ!
Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo như băng, nhìn Triệu Băng: “Là ai cho ông lá gan bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự?”
“Diệp Bắc Minh lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không nên ra tòa án quân sự sao?”
Triệu Tranh quát lớn.
Ầm!
Lục Tuyết Kỳ giơ