167: Trụ Sở Chính Hiệp Hội Võ Đạo
Phó Quốc Hoa biến sắc, có chút không vui: “Huyết Ảnh, nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài không được gọi tôi là đại hộ pháp!”
“Ha ha ha ha!”
Huyết Ảnh không chút kiêng kỵ cười lớn: “Ông lo lắng cái gì? Đây là tổng hội võ đạo, còn là mật thất riêng của ông, chẳng lẽ còn có người xông…”
Lời còn chưa nói hết.
Đột nhiên, ánh mắt Huyết Ảnh trầm xuống: “Ai?!!!”
Hắn nhìn về một hướng khác, hét lớn.
“Ra!”
Sắc mặt Phó Quốc Hoa cũng trầm xuống, nhìn về phía một góc tối trong mật thất.
Cộp cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Một người khiến cả hai không ngờ tới bước ra từ trong bóng tối.
“Diệp Bắc Minh!!!”
Phó Quốc Hoa kinh hãi, sợ đến suýt rớt cằm.
Huyết Ảnh cũng đứng bật dậy, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt!
Hai người đều kinh sợ!
Tình huống gì vậy?
Không phải người của Phó Quốc Hoa nói Diệp Bắc Minh đang ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo sao?
Cách mấy ngàn cây số, làm sao Diệp Bắc Minh có thể dịch chuyển về Long Đô, hơn nữa còn đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo?!!!
“Mày… mày thật sự là Diệp Bắc Minh?”, Phó Quốc Hoa nghiêm mặt.
Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Ông nói xem?”
Anh thả ra tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi Cảng Đảo.
Nào ngờ, một mình Diệp Bắc Minh lén lẻn vào Long Đô!
Phó Quốc Hoa nghe thấy giọng nói này, lập tức biết người trước mắt chính là Diệp Bắc Minh.
Mặc dù ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt Diệp Bắc Minh, nhưng tất cả camera có sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh, ông ta đều xem qua mấy lần.
Thần thái, giọng nói, động tác, tuyệt đối không phải giả mạo.
Phó Quốc Hoa vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, sao mày có thể làm được?”
Diệp Bắc Minh đi tới, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ các người không biết có thuật dịch dung?”
“Thuật dịch dung?!!!”
Phó Quốc Hoa và Huyết Ảnh đều sững sờ.
Trong nháy mắt liền hiểu ra!
Diệp Bắc Minh đùa giỡn bọn họ.
Có người dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo.
Một giây sau đó.
Phó Quốc Hoa bật cười: “Diệp Bắc Minh, lá gan của mày lớn đấy, dám một mình tiến vào căn mật thất này?”
“Mặc dù tao không biết mày vào bằng cách nào, nhưng mày có biết đây là đâu không?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Trụ sở chính hiệp hội võ đạo”.
“Sao vậy?”
Sao vậy?
Mẹ kiếp!
Phó Quốc Hoa lập tức nổi giận, kích động muốn chửi bậy.
Đây chính là trụ sở chính hiệp hội võ đạo đấy!
Ông đây là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, nhân vật đứng thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu.
Một mình mày lẻn vào được mật thất của tao!
Còn hỏi tao sao vậy?
Phó Quốc Hoa cười gằn, chậm rãi đứng dậy, siết chặt quả đấm, đột nhiên bùng nổ: “Tao sẽ cho mày biết! Quỳ xuống nói chuyện cho tao!!!”
Luồng chân khí ngưng tụ, một quyền đánh ra!
Ầm!
Cuồng phong nổi lên!
Đồ gỗ đỏ trong mật thất đều bay sang bên cạnh.
Đụng vào vách tường, chia năm xẻ bảy!
Ngay cả mặt đất cũng bị một cước của Phó Quốc Hoa đạp thành kẽ hở!
Diệp Bắc Minh cười nhạt, vẫn thờ ơ ngồi ở đó.
Phó Quốc Hoa nổi giận!
Ông đây ra tay rồi?
Mày có thái độ gì!
Nội kình càng cuồng bạo, chuẩn bị một quyền đánh chết Diệp Bắc Minh.
Huyết Ảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc, cảm giác không đúng!
Có cái gì rất không đúng!
Diệp Bắc Minh không phải tên ngốc, sao có thể ngồi ở đó để mặc Phó Quốc Hoa ra tay? Hắn muốn làm gì?
“Cẩn thận!!!”
Huyết Ảnh mở miệng nhắc nhở.
Nhưng tất cả đã muộn.
Thời điểm quả đấm của Phó Quốc Hoa chỉ còn cách Diệp Bắc Minh một mét.
Diệp Bắc Minh giơ tay, làm ra động tác một kiếm chém ra.
‘Thằng nhãi này muốn làm gì?’, Phó Quốc Hoa âm thầm cau mày.
Trong tay Diệp Bắc Minh vốn không có kiếm!
Một khắc chém ra kia!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
“Phụt…”
Máu tươi tung tóe!
Phó Quốc Hoa hét thảm một tiếng, điện cuồng lùi về phía sau.
Tay ra quyền kia bị một kiếm chém đứt.
Máu tươi ồ ạt.
Cho dù nắm đấm của ông ta mạnh đến đâu, chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm Đoạn Long?
Sắc mặt Phó Quốc Hoa trắng bệch, khó coi giống như ăn phải con ruồi, ông ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét nói: “Nhóc con, mày dám chém đứt cánh tay tao? Ông đây là Phó Quốc Hoa, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc! Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 50 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”
Phó Quốc Hoa sắp phát điên rồi.
Đau đến mức khiến mặt mũi ông ta hoàn toàn méo mó.
Điên cuồng hét về phía Diệp Bắc Minh!
Huyết Ảnh thì đứng ở đó, ánh mắt nóng như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.
Còn cả chiếc nhẫn trữ vật Diệp Bắc Minh đeo trên tay.
“Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện… thủ đoạn giống y như người phụ nữ đó…”
“Còn cả chiếc nhẫn! Người phụ nữ đó cũng đeo!”
Huyết Ảnh kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhẫn, giao ra nhẫn!!!”
“Nếu không sẽ chết!”
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Huyết Ảnh: “Vốn đợi lát nữa xử lý mày, nếu mày không đợi được muốn chết như vậy thì tao tác thành cho mày trước”.
“Ha ha ha!”
Huyết Ảnh phách lối cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là…”
Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long đánh tới!
Phí lời với mày làm gì?
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long mang theo tiếng gào thét, phá vỡ không khí!
Chém về phía cổ họng Huyết Ảnh!
“Mày… mày coi Huyết Ảnh tao là người thế nào? Là mấy tên phế vật bị mày giết trong nháy mắt?”, Huyết Ảnh nổi giận.
Hán không chút né tránh, chìa hai tay ra!
Là một đôi thiết trảo!
Đây là thiết trảo được rèn từ thiên thạch ngoài không gian, cắm chặt vào bên ngoài tay Huyết Ảnh.
Vô địch!
Hướng về phía kiếm Đoạn Long!
Keng!.
Một tiếng giòn dã, ánh lửa lóe lên!
Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
“A!!!”
Huyết Ảnh kêu thảm một tiếng, thiết trảo rèn từ thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt giống như đậu hũ vậy!!!
Máu tươi b ắn ra!
Đôi thiết trảo của Huyết Ảnh và phần máu thịt của Phó Quốc Hoa dưới kiếm Đoạn Long không có bất kỳ khác biệt gì.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Huyết Ảnh hoảng sợ lui về phía sau, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đều là sợ hãi: “Sao có thể chứ?”
“Đây là kiếm gì vậy?”
“Rít!!!”
Huyết Ảnh bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên một tiếng: “Đây là kiếm người phụ nữ kia để lại cho mày?”
Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Mày nói nhảm nhiều quá!”
Bước nhanh về phía trước, một kiếm đâm vào bụng Huyết Ảnh!
Huyết Ảnh muốn tránh, nhưng căn bản không tránh nổi.
Mẹ nó quá nhanh!
Tất cả nội lực đều tản mất, Huyết Ảnh giống như chó chết nằm trên đất.
Thái độ quay ngoắt 180 độ.
“Tha mạng... Tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi chỉ là một trưởng lão nhỏ ở điện Huyết Hồn, cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”, Huyết Ảnh dập đầu như giã tỏi, đầu trầy trụa hết.
Phó Quốc Hoa trợn tròn mắt, cứng ngắc tại chỗ.
Mẹ nó!
Huyết Ảnh ở trước mặt ông ta mạnh là thế, sao trong nháy mắt đã sợ mất mật rồi?
Nếu như Phó Quốc Hoa là Huyết Ảnh, nhất định cũng sợ mất mật.
Sức chiến đấu lớn nhất của Huyết Ảnh chính là đôi móng vuốt rèn từ thiên thạch này.
Vậy mà cũng bị kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh một kiếm chém đứt!
Lại bị một kiếm phế bỏ đan điền, không bị dọa sợ mới lạ.
“Là ông tự ra tay