Trong khoảnh khắc giọng nói kia truyền đến.
Soạt!
nháy mắt, một luồng sát khí khủng khiếp phong tỏa Diệp Bắc Minh!
Đổi lại là bất kỳ một ai cũng sẽ bị luồng sát khí kia ép cho quỳ xuống.
Đây chính là mười Võ Linh đỉnh phong, thậm chí là Võ Vương!
Sát khí bọn họ bộc phát ra không mấy ai chống đỡ nổi,
Diệp Bắc Minh dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông vừa nói xong: “Tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ông có thể làm gì?”
“Muốn ngăn cản tôi?”
Những người này bộc phát ra sát khí, sát khí của anh càng đậm đà!
Những người này ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của anh càng lạnh như băng!
Rít!
Trái tim tất cả mọi người đều co rút lại!
Giống như nhìn thấy thần chết.
Người đàn ông quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày phách lối cái gì?”
“Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là Đường Thiên Ngạo, cũng là gia chủ nhà họ Đường Long Đô!”
“Chiến thần Đường Kình Thương của Long Hồn là anh cả của tao!”
“Mày vẫn chưa đủ tư cách ngang ngược trước mặt tao đâu!”
Đường Thiên Ngạo lạnh lẽo nói.
Xem ra Đường Thiên Ngạo vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô đêm hôm đó.
Nghĩ cẩn thận cũng phải thôi, quốc chủ đích thân hạ lệnh, tất cả mọi người phải giữ kín bí mật!
Có mấy người dám tự tìm cái chết tiết lộ ra ngoài?
Diệp Bắc Minh cười: “Ông không sợ tôi giết ông à?”
Xoẹt!
Đường Thiên Ngạo theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nhưng ở đây có nhiều đồng môn trong giới võ đạo, ông ta không thể làm mất uy danh của nhà họ Đường được!
Đường Thiên Ngạo và Diệp Bắc Minh có thù oán không?
Đương nhiên không có!
Nhưng hôm nay chắc chắn là thời điểm lập công tốt nhất của Đường Thiên Ngạo ở hiệp hội võ đạo, chỉ cần có thể bắt được Diệp Bắc Minh.
Uy danh nhà họ Đường nhất định tăng vọt!
Đường Thiên Ngạo căm phẫn quát lớn: “Diệp Bắc Minh, tao biết thực lực mày rất mạnh!”
“Thực lực võ đạo của mày nghịch thiên, có thể giết được tao!”
“Mày có thể giết tao, nhưng mày không ngăn được mấy cái mồm của người trong thiên hạ đâu!”
“Nhà họ Đường sau lưng tao, còn có anh cả tao nữa cũng sẽ không sợ mày! Hôm nay mày giết tao, bọn họ cũng sẽ trả thù cho tao!!!”
Lời Đường Thiên Kiêu vừa dứt.
“Giỏi lắm lão Đường!”
“Không hổ là nhà họ Đường!”
“Diệp Bắc Minh nhất định là kẻ điên, giết nhiều người như vậy, lại còn tiến vào hiệp hội võ đạo!”
Hội trường truyền đến lời khen ngợi!
Con ngươi Diệp Bắc Minh dâng lên ý lạnh.
Anh nhìn Đường Thiên Ngạo: “Cho ông ba mươi phút, ông có thể thông báo cho người nhà họ Đường sau lưng ông, cũng có thể thông báo cho anh cả ông nữa!”
“Bất kỳ ai, các người có thể gọi thế lực mà các người cho là vô địch!”
“Nhưng nghe cho kỹ lời Diệp Bắc Minh tôi để ở đây, hôm nay thế lực nào dám đến tổng hội võ đạo, vậy thì chính là kẻ địch của Diệp Bắc Minh!”
“Không chết không thôi!!!”
Lời vừa dứt.
Hội trường tĩnh mịch!
Một vài người suy tư trong chốc lát, chậm rãi ngồi xuống.
Một số người cắn răng, lấy điện thoại di động ra, gọi: “Alo, Diệp Bắc Minh ở hiệp hội võ đạo…”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc Minh thật sự không đi được rồi.
Anh trực tiếp đi đến vị trí hội trưởng hiệp hội võ đạo, không chút khách khí ngồi xuống.
“Mày!!!”
Rất nhiều người kinh hãi.
Quá ngông cuồng!
Tổng hội trưởng Lý Kiếm Trần mười mấy năm rồi chưa đến tổng hội.
Vì vậy, vị trí kia cũng để trống mười năm, không ai dám nghĩ đến, chứ đừng nói ngồi.
Diệp Bắc Minh lại đường hoàng ngồi ở vị trí tổng hội trưởng?
“Lát nữa mày chờ xem!”
“Đúng là tự tìm cái chết!”
“Uy nghiêm của tổng hội võ đạo há có thể