Cùng lúc đó.
Cách núi Cửu Long bảy trăm mét.
Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đeo kính râm chậm rãi thu lại kính viễn vọng.
Lấy điện thoại ra gọi cho một người: “A lô, điện chủ, quả nhiên Diệp Bắc Minh chưa chết!”
“Ngọc Diện La Sát đang ở bên cạnh anh ta, ngài nói xem liệu có phải Ngọc Diện La Sát là ‘sát thần’ không?”
Giọng của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Chắc không phải là cô ta”.
“Tôi đã điều tra rồi, ngày lão Phí chết, Ngọc Diện La Sát không có mặt ở Long Đô”.
Người đàn ông cau mày: “Vậy sát thần là ai?”
Giọng âm lạnh của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Bất kể hắn là ai, cũng phải bắt sống Diệp Bắc Minh cho tôi!”
“Trên người tên nhóc đó có vô vàn bí mật”.
“Người phụ nữ hai mươi ba năm trước đó chắc chắn đã để lại thứ gì đó cho hắn, nếu không một tên phế vật, tu võ năm năm đã trở thành cao thủ hàng đầu, làm sao có thể chứ?”
“Chỉ cần có được bí mật tu võ của Diệp Bắc Minh, thì cả thế giới này sẽ là vũ đài của điện Huyết Hồn chúng ta!”
“Đến lúc đó, Huyết Thủ, cậu chính là hộ pháp đứng đầu của điện Huyết Hồn!”
Hộ pháp đứng đầu!
Huyết Thủ rất kích động.
Hơi thở gấp gáp!
Huyết Thủ lạnh giọng trả lời: “Điện chủ, ngài yên tâm, Huyết Thủ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể là chuyện gì?”
Lý Gia Hinh lo sợ sau khi Diệp Bắc Minh biết tình hình của nhà họ Lý, sẽ không đến giúp: “Anh Diệp, hay là anh đến nhà họ Lý trước đi, tôi gặp anh rồi nói chuyện?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh đồng ý nhanh gọn.
Và nói rõ tình hình với thất sư tỷ.
Thất sư tỷ cười gật đầu: “Được, vậy đệ đi đi”.
Tỷ về căn cứ trước, có chuyện gì cứ gọi điện bất cứ lúc nào”.
“Rời đi mấy ngày, Nam Hải đã xảy ra một số chuyện, đám ngu xuẩn đó đến xâm phạm rồi!”
Cô ấy còn lại gần Diệp Bắc Minh, ôm anh vào lòng.
Ghé bên tai Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, lần sau lại đến lưu thông kinh mạch cho tỷ tỷ nhé”.
Còn thổi một hơi nóng vào tai anh.
Rồi quay người rời đi.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Đi thôi, đến nhà họ Lý một chuyến”.
…
Nửa tiếng sau.
Trước cổng nhà họ Lý.
Đủ các loại xe sang, vô cùng náo nhiệt.
Còn có một vài phú hào vừa đến nơi, nhìn sâu sắc đám người Diệp Bắc Minh một cái.
Hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng đi vào nhà họ Lý.
Lý Gia Hinh đích thân ra đón.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy.
Sau khi cô ta nhìn thấy Vương Trường Sinh cũng đi cùng Diệp Bắc Minh, hơi ngạc nhiên: “Ông Vương, ông?”
Vương Trường Sinh nói: “Cậu ấy đã là sư phụ của tôi”.
“A?”
Lý Gia Hinh mở to đôi mắt đẹp.
Nhanh chóng phản ứng lại: “Anh Diệp, mời anh vào”.
Diệp Bắc Minh được mời vào trong nhà họ Lý.
Trang viên nhà họ Lý vô cùng rộng lớn.
Cách núi Cửu Long một cái vịnh, hướng về nơi xa xôi.
Cả viên trang được xây dựng lộng lẫy vĩ đại, từ cổng đi vào nhà gặp rất nhiều người giúp việc.
Sau khi nhìn thấy Lý Gia Hinh, họ cũng chẳng chào cô ta lấy một tiếng.
Trực tiếp đi ngang qua!
Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lý Gia Hinh dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, giải thích: “Ông nội của tôi lâm bệnh nằm trong phòng, ba ngày trước đã hôn mê bất tỉnh, sáng nay bác sĩ đã khám, nói ông nội chỉ còn bốn