Mấy ngày trước ở sơn trang đúc kiếm, đa số bọn họ đều có mặt.
Chỉ là mấy ngày này, Cao Đỉnh Thiên bị diệt, sơn trang đúc kiếm bị quân đội của Long Quốc bao vây, bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện.
Vương Trường Sinh cũng đi theo sau anh.
“Có chuyện gì thế?”
“Sao ông Vương lại đi theo sau Diệp Bắc Minh giống như đi theo hầu vậy?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên: “Gia Hinh, mọi người đã đợi cháu rất lâu rồi, thì ra cháu đi gọi cứu binh hả”.
Lý Chí Nhân, con trưởng của ông cụ Lý!
Ông ta cao khoảng một mét bảy mươi.
Dáng người trung bình.
Mặc đồ vest may thủ công, trong ánh mắt mang theo vẻ băng lạnh không hề che đậy.
Có Diệp Bắc Minh trợ giúp, Lý Gia Hinh có thêm phần tự tin: “Bác cả, vẫn chưa đến mười hai giờ, vẫn được phép gọi cứu binh chứ phải không?”
“Ha ha ha! Đương nhiên là được”.
Lý Chí Nhân bật cười lớn.
Liền sau đó.
Ánh mắt ông ta sầm tối, nhìn sang Diệp Bắc Minh.
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh phải không, lần đầu gặp mặt, tôi cũng không nói nhiều”.
“Cảnh cáo cậu một câu, Hương Đảo rất phức tạp, tốt nhất cậu đừng tham dự vào!”
“Bây giờ cậu ra về, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không, chính là đối đầu với Lý Chí Nhân tôi!”
Cả hiện trường lập tức yên lặng!
Tất cả đều giương mắt nhìn.
Ai cũng nhận ra Lý Chí Nhân đang uy hiếp anh.
Diệp Bắc Minh cười: “Chuyện này, tôi cứ quản đấy, ông làm gì được tôi?”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lâm Thương Hải cũng thấp giọng nhắc nhở một câu: “Thiếu chủ, nơi này là Hương Đảo”.
“Căn cơ của nhà họ Lý còn đáng sợ hơn một vài thế gia ở Long Đô”.
“Bọn họ có qua lại với hoàng thất của những nước nhỏ xung quanh, hơn nữa còn có liên quan đến hoàng thất của Ưng Quốc, vô cùng phức tạp”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không sao”.
Lý Chí Nhân cười hung dữ một tiếng: “Cậu muốn quản thật sao?”
Một người đàn ông trung niên khác đứng lên: “Diệp Bắc Minh, nơi này là nhà họ Lý ở Hương Đảo”.
“Không phải Long Đô!”
“Càng không phải Giang Nam!”
Ông hai nhà họ Lý, Lý Tái Hiền.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông Đông Doanh, trong đôi mắt đầu sát ý.
Phía sau người đàn ông Đông Doanh này lại là một võ hoàng sơ cấp!
Người đàn ông thứ ba đứng lên nói: “Lý Gia Hinh, cháu có ý gì, cháu đến phá đám hả?”
Ông ba nhà họ Lý, Lý Sùng Sơn.
Lý Gia Hinh tỏ ra đúng mực: “Chú ba, đã thống nhất là đấu võ đài”.
“Các chú có thể mời người đến, chẳng lẽ cháu không được mời người đến sao?”
“Ha ha ha, được!”
Chú ba Lý Sùng Sơn cười lạnh lùng không thôi, không nói gì nữa.
Đấu võ đài còn chưa bắt đầu mà đã đầy mùi thuốc súng!
Lúc này.
Một người trung niên đi lên võ đài: “Tôi là người chủ trì của đấu võ đài lần này, đấu võ đài lần này áp dụng chế độ một đấu một”.
“Hai bên có thể cử ra năm người, bên nào có nhiều trận thắng nhất thì bên đó là người chiến thắng cuối cùng”.
“Theo như quy định của các ông Lý, người chiến thắng sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Lý sau này!”
Đột nhiên.
Soạt!
Một bóng đen vụt qua.
Nhanh như chớp!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, hạ xuống võ đài trung tâm.
Mọi người đều ngẩn người.
Anh muốn làm gì?
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Chẳng phải đánh võ đài sao?”
Anh chỉ vào ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn.
“Ông, ông, ông, bảo người của các ông cùng lên đi”.
“Tôi đang vội!”
Từng người lên một và tất cả cùng lên, hình như không khác gì nhau?
“Cái gì?”
Toàn hội trường