Chương 393
‘Đúng thế! Mình và anh ta vốn không có quan hệ gì!’
‘Ngụy Yên Nhiên, mày suy nghĩ viển vông đơn phương làm gì?’
Đi dạo một vòng.
Ba người tìm một nhà hàng dùng bữa.
Diệp Bắc Minh mua sắm một lúc hết mấy triệu.
Đều là hàng hiệu cao cấp.
Đã là phụ nữ của mình, cũng là hôn sự mà bố mẹ nuôi định cho anh, Diệp Bắc Minh cũng không từ chối.
Chỉ là, hiện tại anh không thể kết hôn.
Cho nên chỉ có thể bù đắp cho Chu Nhược Giai về mặt vật chất.
Vừa ngồi xuống, Diệp Bắc Minh liền nói: “Nhược Giai, có lẽ anh phải rời khỏi Trung Hải một thời gian”.
“Ừm”.
Chu Nhược Giai gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: “Em đợi anh về”.
Tô Ấu Ninh bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu không hỏi anh ấy đi đâu?”
Chu Nhược Giai lắc đầu: “Anh Bắc Minh phải đi làm việc quan trọng, mình hỏi nhiều vậy làm gì”.
“Anh ấy làm xong việc, sẽ tự về tìm mình”.
Cô rất hiểu chuyện!
Tô Ấu Ninh trợn trừng mắt.
Cậu nghĩ thoáng thật đấy!
Diệp Bắc Minh bắt đầu gọi món, tôm hùm, gan ngỗng, bào ngư, mỗi món một phần.
Và mở cả một chai rượu vang
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm nhận được chưa?”
“Cách đây ba trăm mét, có người đang theo dõi cậu!”
Diệp Bắc Minh có cùng cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc này, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng.
Soạt!
Một bóng người lóe lên rồi biến mất!
“Đáng chết, sao đột nhiên hắn lại nhìn về bên này? Là trực giác của võ giả ư?”, người đàn ông Đông Doanh rất bất ngờ.
Đã bị phát hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi Diệp Bắc Minh, bèn quay người bỏ đi.
“Người Đông Doanh?”
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng, lập tức đứng lên.
“Nhược Giai, anh còn có chuyện phải đi trước đây”.
Chu Nhược Giai đứng lên, kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.