Chương 394
Chu Nhược Giai trực tiếp hôn anh.
Đến ba phút mới buông anh ra.
Khuôn mặt đỏ bừng!
Rất nhiều người trong nhà hàng đều nhìn sang bằng ánh mắt ghen tỵ!
Chu Nhược Giai quá đẹp, một đại mỹ nữ như vậy lại chủ động hôn Diệp Bắc Minh, có ai mà không ghen tỵ?
Chu Nhược Giai đỏ mặt, chớp đôi mắt to, vành tai đỏ bừng: “Anh Bắc Minh, anh đi đi”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, vuốt lại mái tóc cho cô: “Đợi anh quay lại nhé”.
“Vâng”.
Chu Nhược Giai thánh thót trả lời một câu.
Đợi khi Diệp Bắc Minh đi khỏi, Tô Ấu Ninh hơi bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu lại cho anh ấy đi như vậy?”
“Khó khăn lắm anh ấy mới đến Trung Hải một lần, để anh ấy ở bên cậu nhiều hơn chứ”.
“Cũng nên hâm nóng tình cảm của hai người”.
Chu Nhược Giai mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Ấu Ninh, cậu không hiểu đâu, đàn ông như anh Bắc Minh, trong lòng có mình là đủ rồi! Anh ấy là chân long, mình không giữ được anh ấy”.
Tô Ấu Ninh nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy là ai?”
“Cậu đoán xem?”
Chu Nhược Giai mỉm cười thần bí.
…
Nếu muốn đến tòa nhà đối diện.
Đi xuống tầng rồi
Diệp Bắc Minh đi thang máy lên thẳng sân thượng.
Mấy bảo vệ đang tuần tra.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đi đến: “Nhà hàng cấm khách hàng lên sân thượng, mời anh xuống ngay lập tức”.
Diệp Bắc Minh không thèm để ý những người bảo vệ này, bước một bước lao ra.
Đến sát mép sân thượng, nhảy vụt lên.
“Vãi!”
“Nhảy lầu rồi!”
Mấy tên bảo vệ đều sợ ngẩn người, lao đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới.
Ấy?
Anh ta đâu rồi?
Một bảo vệ trong đó chỉ tay về phía đối diện, hàm răng run lập cập: “Đang.. đang… đang ở tòa nhà đối diện!”
“Cái gì?”
Mấy tên bảo vệ kinh hãi nhìn qua.
Nhìn thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một bóng người mau chóng rời đi.
Tất cả mọi người đều trố mắt, tê dại da đầu.
Có còn là người không? Hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau hai trăm mét.
Chỉ một cú lấy đà đã nhảy qua đó?