Tạ đạo hữu gdwng96597 quà!! ^^
tác đã trở lại sau thời gian dài công việc stress nặng!
..............
sau khi tự mình phân phối phòng thì mọi người ai về phòng người nấy và hầu như rất ít ai ra ngoài, võ hoàng có lén dò xét thì phát hiện là bọn họ trong phòng tu luyện, cố gắng giành giật từng phút từng giây để trở nên mạnh hơn.
biết được việc này thì võ hoàng cũng cảm thán không thôi, trước đây đọc truyện xem phim tung của luôn thấy là các thiếu gia, tiểu thư hay các thiên tài trang bức này kia trêu chọc mọi người suốt ngày không lo tu luyện chỉ dựa vào tài nguyên gia đình chồng chất mà lên, tính cách thối không chịu nổi thì thực tế khác hoàn toàn, mặc dù thiên phú tốt và tài nguyên nhiều nhưng những người ở đây một người so với một người đều cố gắng hơn nhiều, có thể tu luyện tăng thực lực tuyệt không ra ngoài lãng.
dò xét xong thì võ hoàng cũng tranh thủ học tập thêm kiến thức đâu, lần này hệ thống lão tốt bụng cho hắn hơi nhiều đồ vật, tận ba món một cách đấu, một đề thăng huyết mạch, một đống kiến thức bậc 4 đâu, nhìn đã thấy nhiều rồi.
mà nói đi nói lại, mấy thứ này tặc khó học, đến nay ánh sáng thuật cách đấu hắn cũng mới học được 1% mà thôi, mà cái này càng về sau càng khó, dự là muốn đạt được sử dụng trong thực tế thì ít nhất phải được 10%, nhưng mà cái này nghe có chút hơi huyễn hoặc, hắn bây giờ mỗi ngày luyện ít nhất một vạn lần mà chỉ tăng có 0.01% đâu, tặc lâu, không biết học xong còn muốn là năm nào tháng nào.
nói xong nhân vật chính có kim thủ chỉ, có hệ thống nhấn phát học ngay 100% đâu? tiểu thuyết toàn lừa người, phải học đã đành còn phải kiếm năng lượng, tiền,...vân vân và mây mây hàng đống thứ, nghĩ lại võ hoàng cũng thật là ước ao có được cái hệ thống mà nó buff cho bản thân như trong các truyện ngày xưa hắn đọc.
nhìn người khác hệ thống mà thấy mê, còn bản thân mình hệ thống đâu? à thôi không nghĩ nữa, lỡ mồm nói ra thì lại bị tên hệ thống đỗi nghẹn chết.
nhà ai hệ thống còn đỗi chủ ký sinh, còn tặc mẹ nó nghiện đỗi...
võ hoàng yên lặng phun mấy ngụm nước miếng sau đó lẳng lặng tiếp tục huy quyền, mồ hôi nhễ nhại từng hạt từng hạt lăn xuống như suối, đến lúc đói bụng thì dừng lại ăn rồi lại học tập thứ khác.
cũng may là hắn có dự trữ thức ăn từ mê vụ sâm lâm chứ không thì cõ lẽ hắn đói chết thật, nói xong tu tiên có thể tích cốc đâu, thuần tuý lừa gạt trẻ em, mỗi ngày hắn đều phải ăn có được không, mà phải ăn nhiều và đồ ăn đều phải là hư thần kỳ, nếu thấp hơn thì hắn ăn hầu như không thấy no bụng, mà khốn khổ càng ngày sức ăn hắn lại càng cao, mới đầu chỉ một cái cánh một cái đùi là no, giờ là nguyên con rồi, có lẽ ít lâu sau hắn phải vài con một lần ăn.
có khi phải tranh thủ đi các cấm địa còn lại dạo kiếm ít đồ ăn và năng lượng để tranh thủ lên trung thiên, cứ đà này hạ thiên chưa kịp làm gì thì hắn đã lạnh thấu vì đói.
hằng ngày võ hoàng duy trì đều đặn lịch trình tập luyện của bản thân, được 17 ngày sau thì cuối cùng linh chu cũng đã dừng lại trước băng cung, lúc này vị sư tỷ tươi xinh kia lại tới dẫn bọn hắn đi.
vừa bước ra ngoài chứng kiến cảnh tượng trước mắt võ hoàng không khỏi giật mình, mặc dù kiếp trước có các toà nhà cao tầng nhưng bất quá cũng là mấy trăm mét mà thôi, bây giờ khi nhìn thấy sơn môn của băng cung thì hắn không khỏi cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
sơn môn được đặt trên một đỉnh núi hơi thoải, cao hơn 7 vạn mét, chiều rộng cũng hơn 3 vạn mét, võ hoàng rất hiếu kỳ là kiến trúc và xây dựng ở thế giới này phát đạt đến mức nào mà lại có thể xây dựng được một công trình đồ sộ đến như vậy. nhưng nghĩ lại bản thân đang ở trên một chiếc linh chu rộng hơn cả sài gòn thì hắn cũng có thể chấp nhận được, dù sao đây cũng là thế giới tiên hiệp, không phải thế giới trước kia.
linh chu dần dần tiến vào sơn môn băng cung, đập vào mắt hắn là một khu vực sơn thể rộng lớn với các ngọn núi cao thấp không đều nhưng đều vây quanh một ngọn núi cao vút trên tầng mây ở giữa, phía trên các ngọn núi là các đình đài lầu vũ to lớn, sang trọng mang đậm nét á đông cổ đại, có những ngọn núi thì hoa hoa thảo thảo trông rất sinh động, bên dưới là các đệ tử băng cung đi lại tấp nập, phi kiếm, tẩu thú, tu tiên giả bay lượn ngang qua ngang lại bầu trời một cách vội vã làm hiện lên bức tranh mang đầy phong cách tiên