Em là Bắc Đẩu, người làng Vân.
Hôm nay vì mải chạy theo con nai nhỏ nên em bị lạc.
Cậu bé ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Châu Ly, khuôn mặt lem nhem trông đến tội nghiệp.
Châu Ly ngồi xuống, dùng tay xoa xoa đầu cậu bé, sau đó mỉm cười an ủi:
- Không sao! Chờ ngày mai trời sáng, anh chị sẽ đưa em về nhà.
Trong suốt buổi tối, vì lo lắng cho cậu bé, Châu Ly đặt Bắc Đẩu nằm cạnh mình, thỉnh thoảng lại dùng lá khô quạt bớt mồ hôi cho cậu nhóc.
Nhìn Bắc Đẩu ngủ say ngon lành, tâm trạng của Châu Ly cũng được xoa dịu phần nào.
Cả đêm, S thức trắng.
Anh ngồi tựa lưng lên cửa hang, lặng lẽ ngồi canh giữ cho hai người.
Đề phòng sói đói hoặc hổ dữ tấn công, S liên tục cầy củi đốm lửa, bất kể một động tĩnh nào cũng khiến anh đề cao cảnh giác.
Một đêm yên bình trôi qua như thế.
Khi Châu Ly tỉnh dậy, Bắc Đẩu cùng S đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.
- A, chị Châu Ly dậy rồi!
Bắc Đẩu vui vẻ hò reo, ngồi bật dậy mà chạy về phía cô, vòng tay ôm Châu Ly.
Cô cười dịu dàng.
xoa coa đầu thằng bé.
Ba người họ trông tựa như một gia đình nhỏ, ấm áp mà tràn ngập hạnh phúc.
- Em có ấn tượng gì về con đường đi qua nhà em hay không?
Châu Ly cẩn thận hỏi thằng bé, cố gắng khơi gợi một chút ký ức nhỏ nhoi từ Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu dùng tay gõ gõ lên đầu, một lúc sau liền mừng rỡ nói:
- Phía trước làng em có trồng một cây đa cổ thụ lâu năm.
Cây đa?
Châu Ly và S cùng đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi rơi xuống vực, Châu Ly và S cũng đã tình cờ đi qua đoạn đường nhỏ, ấn tượng đầu tiên đó là nơi này có trồng một cây đa lâu năm, chỉ riêng chiều cao cũng đã lên tới ngôi nhà hai tầng.
Như vậy, nơi hai người đi qua cũng đã ở rất gần làng của Bắc Đẩu.
Việc tìm đường trở lại thôn làng rất nhanh.
Nửa tiếng sau, ba người họ đã yên vị dưới gốc cây đa già.
Bắc Đẩu mừng rỡ reo lên:
- Đúng là cây đa này rồi.
Thôn làng của em nằm ở phía Tây.
Vừa nói, Bắc Đẩu vừa cầm tay Châu Ly kéo đi theo mình.
Ngôi làng Bắc Đẩu ở tương đối nghèo nàn.
Phần lớn người dân sống trong những túp lều tạm bợ được dựng lên từ tre nứa, phần ngói rợp bằng lá cây khô.
Từ đằng xa, Bắc Đẩu đã nhận ra người thân của mình.
Cậu bé chạy ù về phía một cô gái tuổi chừng đôi mươi, gào lớn:
- Chị...!chị...
Cô gái òa lên khóc, không ngừng ôm chầm lấy em trai, vỗ vai nức nở:
- Em đã đi đâu thế? Có biết cha mẹ và chị lo lắng cho em đến thế nào hay không?
Bắc Đẩu gật gật đầu, đưa tay quệt ngang mắt.
- Anh chị ấy đã cứu em và đưa em về nhà.
Theo hướng em trai chỉ, cô gái lúc này mới nhận ra sự hiện diện của S và Châu Ly.
Ngay khi vừa nhìn thấy S, ánh mắt của cô đã có chút gì đó xáo động.
- Cảm ơn hai vị đã cứu em trai tôi.
Đời này Bắc Kim không quên ơn!
Bắc Kim cúi đầu, khuôn mặt khả ái có chút ửng đỏ.
Trước sự mời mọc nhiệt tình của Bắc Kim, S và Châu Ly quyết định sẽ ghé nhà hai chị em họ một chút.
Cha mẹ Bắc Kim tiếp đón hai người họ vô cùng cẩn thận, không chỉ sắp xếp chỗ ngủ riêng cho Châu Ly và S, họ còn thiết đãi những món ăn được coi là đặc sản của buôn làng.
- May mắn Bắc Đẩu gặp được tiểu thư.
Nếu không, quả thật tôi không dám nghĩ tới hậu quả xảy ra với thằng bé nữa!
Bà Bắc đưa tay chấm chấm vài giọt nước mắt, ôm ghì lấy con trai.
Bắc Đẩu cũng rất ngoan ngoãn, chỉ lặng lẽ ngồi yên vị trong lòng mẹ.
Dường như cậu bé cũng hiểu, ngay cả bản thân nó cũng vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Ăn uống no say, Bắc Kim còn cẩn thận chuẩn bị phòng tắm cho Châu Ly và S.
- Anh S...
S ngồi cạnh cây đa cổ thụ, cơ hồ như đang suy ngẫm một điều gì đó.
Vừa lúc Bắc Kim cầm ra hai củ khoai nướng, chìa cho S một củ, ngồi xuống bên cạnh anh ăn ngon lành.
- Cha mẹ em rất cảm kích ơn cứu mạng của anh và Châu Ly, muốn giữ hai người ở lại chơi thêm vài ngày.
Nghe cô bày tỏ mong muốn, S có chút khó xử.
Anh và Châu Ly sốt sắng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Ở lâu sẽ có nhiều chuyện rắc rối.
- Để tôi hỏi ý Châu Ly thế nào, nhưng chắc hai chúng tôi không ở được lâu.
Tâm trạng của Bắc Kim có chút không vui.
Gương mặt trái xoan nhẹ nhàng rủ xuống.
Vừa lúc bà Bắc từ trong nhà hớt hải chạy ra, gương mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
- Bắc Kim, Bắc Kim, Đẩu Đẩu lại lên cơn co giật...!!!
Khi S và Bắc Kim chạy vào bên trong, Bắc Đẩu đang nằm trên giường, hai tay hai chân bị dây buộc chặt, miệng ngậm một miếng vải dày, hai tròng mắt trợn trừng, cơ thể không ngừng co giật.
- Thằng bé bị sao thế này?
S lên tiếng hỏi.
Trước tình cảnh đột ngột này, anh cũng bị bất ngờ.
Bắc Kim nước mắt lưng tròng, thút thít đáp:
- Cứ cách vài