Sáng sớm ngày hôm sau, tình trạng sức khỏe của Bắc Đẩu cũng đã tương đối ổn định.
Tuy nhiên, cậu nhóc vẫn còn chìm sâu vào hôn mê, tạm thời chưa tỉnh lại.
Bắc Kim cẩn thận sắc thuốc làm từ các loại cây rừng cho Bắc Đẩu, thế nhưng tác dụng cũng không tốt là bao.
Châu Ly ngồi bên cạnh cậu bé, đưa tay chạm thử lên trên trán.
Trán Bắc Đẩu rất nóng, thứ cảm giác bỏng rát truyền tới lòng bàn tay khiến cô có chút lo ngại.
- Hãy để tôi châm cứu cho Đẩu Đẩu!
Cô nhìn Bắc Kim, thận trọng nhắc lại từng chữ.
Mặc dù Bắc Kim không muốn, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Dưới sự hướng dẫn của Châu Ly, Bắc Kim chuẩn bị giúp cô rất nhiều châm cứu và các vị thuốc theo yêu cầu.
Cứ cách ba tiếng, Châu Ly sẽ tiến hành châm cứu cho Bắc Đẩu một lần, nhằm giúp cậu bé đả thông các vị trí quan trọng, lợi dụng thuật châm để tác động lên hệ thần kinh.
Trong suốt quá trình chữa trị, S luôn lẳng lặng đứng bên cạnh cô, cẩn thận quan sát mọi động tác.
- S...!Anh có thể đi cùng với em ra bờ suối bắt cá được không?
Bắc Kim ngượng ngùng nhìn anh hỏi dò.
Dù sao S cũng tương đối rảnh rỗi, do vậy anh liền gật đầu đồng ý.
Con suối nhỏ nằm sau buôn làng, nước suối trong veo, vô cùng mát lành.
Bắc Kim cầm theo giỏ mây, tư thế hơi chúi về mặt hồ.
- Anh xem kìa...!Thôn làng của chúng em vô cùng sạch sẽ.
Cá bơi đầy suối, tối nay ăn mệt!
S chỉ khoanh tay đứng lẳng lặng, không đáp.
Đột nhiên, nhìn mặt hồ trong veo, khuôn mặt xinh đẹp của Châu Ly bỗng chốc xuất hiện.
S có cảm giác như bản thân anh đang có thể dễ dàng nhìn thấu vào trong từng suy nghĩ của cô.
- Ôi!!!
Do bàn chân vô tình đặt lên hòn đá cuội trơn nhẵn, Bắc Kim vô thức vấp ngã, cả người lao nhanh về hướng mặt suối.
Nghe tiếng la, S nhanh chóng vươn tay, kịp thời kéo cô an toàn trở lại.
Bắc Kim theo quán tính ngã nhào vào lồ ng ngực S, được anh ôm trọn trong vòng tay.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bắc Kim đập liên tục.
Ánh mắt sâu thẳm như biển hồ kia khiến cô chìm đắm, ngây ngốc đến hoang dại.
- Cô không sao chứ?
S đẩy Bắc Kim ra khỏi người mình, tùy tiện hỏi han một câu.
Làn da Bắc Kim đỏ ửng, sau đó lắc đầu lia lịa.
Khi hai người vừa trở về tới nơi, bầu trời cũng đã dần tắt nắng.
Châu Ly vẫn miệt mài chữa trị cho Bắc Đẩu, thỉnh thoảng lại đưa tay lau lau chút mồ hôi trên trán.
Dùng xong bữa tối, S cùng Châu Ly lại tiếp tục đi dạo trong làng.
Mặc dù cô đang rất muốn trở về, thế nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy không yên tâm khi nghĩ đến Bắc Đẩu.
- Tư tưởng của cô đang bị đấu tranh liên tục! Sao vậy? Nhớ gã đàn ông phế thải đó rồi phải không?
S đột ngột dừng lại, lên tiếng giễu cợt.
Nghe anh liên tục mở miệng khinh thường Cố Tử Khâm, Châu Ly càng cảm thấy bực bội.
Cô quay mặt sang hướng khác, cong môi châm chọc:
- Chí ít Cố Tử Khâm sẽ không tùy ý giết người không ghê tay như anh.
Động tác vuốt cằm của S chợt dừng lại.
Hai mắt anh bỗng chốc tỏa ra một sự lạnh lẽo đến run rẩy, hàng lông mày rậm chau lại, áp sát mi tâm.
S vươn tay về phía Châu Ly, dùng lực siết chặt cổ cô, ép cô đè lên cây đa cổ thụ gần đó.
Giọng nói của anh lúc này đã trở nên khàn đặc.
Từng câu chữ thốt ra hầm hè trong cuống họng:
- Cô biết cái gì mà nói? Hả? Hả? Cô có biết, lũ người tôi giết đều là những kẻ tham quan trắng trợn, là đống sâu mọt hại dân hay không?
Châu Ly bị anh siết chặt cổ, mặc dù hơi thở có chút khó khăn, thế nhưng thái độ của cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Họ phạm tội đã có luật pháp trừng trị.
Chúng tôi cần anh can thiệp?
Cả hai cùng trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua.
- Cô có tin tôi bóp ch3t cô ngay tại đây không?
S lạnh lùng đe dọa.
Châu Ly thừa hiểu, chắc chắn anh sẽ không dám giết cô.
Những ngày qua ở bên cạnh S, Châu Ly cũng nhận ra con người anh thực sự không quá độc ác như cô từng suy nghĩ.
Trải qua gần mười phút mặt đối mặt, ngay khi Châu Ly cho rằng S sẽ buông tay khỏi cổ cô, bất ngờ anh chuyển dời vị trí từ cổ lên cằm cô, sau đó cúi đầu há miệng, hung hăng đặt lên bờ môi căng mọng của Châu Ly một nụ hôn chiếm đoạt.
Châu Ly bị anh hôn đến tê tái.
Đầu lưỡi ẩm ướt liên tục thăm dò và tận hưởng từng dư vị ngọt ngào trong miệng cô.
Hai tay Châu Ly bị anh kìm chặt ra sau, tuyệt đối không có khả năng chống