Lưu Châu Ly tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tuy nhiên, sự việc xảy ra lúc này đã khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Cha cô là Lưu Trường Bách đang đứng yên lặng nhìn cô chằm chằm, gương mặt bộc lộ rõ sự giận dữ đến mức cực điểm.
- Em gái, em có biết em bỏ đi như thế này, cha mẹ rất lo lắng cho em đấy không?
Lưu Mai Phụng nhếch mép hỏi cô.
Lưu Châu Ly không đáp, cũng không muốn hỏi cha mẹ vì sao cô lại có thể trở về được nhà như thế này.
Cô quay đầu vào phía bên trong góc tường, nước mắt chảy xuống gối.
- Cha, con chấp nhận hôn lễ này!
Mặc dù Lưu Trường Bách đã nghe được đáp án từ chính miệng Lưu Châu Ly nói ra, thế nhưng ông ta vẫn không tin tưởng.
Lưu Trường Bách hất tay ra hiệu cho Lưu Mai Phụng để mắt tới Lưu Châu Ly, sau đó đóng rầm cửa lại mà bước ra bên ngoài.
Những ngày sau đó, Lưu Châu Ly chỉ ở trong phòng, ngoan ngoãn dùng sạch đồ ăn người giúp việc đem tới.
Cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Dù sao, cuộc đời người con gái đều phải kết hôn.
Lưu Châu Ly xem như là lấy chồng sớm hơn những cô gái cùng trang lứa vậy.
Ngày cử hành hôn lễ cuối cùng cũng đã tới.
Lưu Châu Ly khoác trên người bộ váy cưới xinh đẹp, trang trọng nhất, bên trên có đính ngọc trai lấp lánh.
Cô xinh đẹp rạng rỡ như đóa hoa nở muộn, tuy rực rỡ mà ngập tràn cô đơn, thống khổ.
- Em gái, em thật xinh đẹp!
Lưu Mai Phụng đưa tay vuốt lên tóc cô, đôi mắt rớm lệ, tâm trạng có chút không nỡ.
Nếu như ngay từ đầu hai chị em cô đã không ưa nhau, vậy thì hôm nay có khóc lóc, quyến luyến để được gì?
Đồng hồ điểm tám giờ sáng, đây cũng là khoảng thời gian phía bên Cố gia đã hẹn trước.
Lưu Châu Ly bình thản bước xuống dưới lầu, không quên nhìn về phía cha mẹ, nở nụ cười buồn bã.
Bất chợt, phía ngoài cổng nhà bỗng vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ.
Người giúp việc nhà họ Lưu vội vàng chạy ra xem xét, ngay sau đó bèn hớt hải quay trở lại báo cáo:
- Ông bà chủ, phía bên ngoài có một thanh niên tự nhận mình là bạn trai của nhị tiểu thư, sống chết đòi gặp nhị tiểu thư cho bằng được.
Lưu Châu Ly vừa nghe liền nhận ra, người đó chính là Thế Duy, bạn khác giới thân thiết của cô.
Thế Duy vốn yêu thầm Lưu Châu Ly từ lâu, tuy nhiên do gia cảnh và điều kiện không tốt, sự tự ti khiến anh cảm thấy không xứng đáng với Lưu Châu Ly, do vậy Thế Duy không dám bày tỏ tình cảm.
Đối với Lưu Châu Ly, Thế Duy chỉ là một người bạn chí cốt không hơn không kém.
Tình cảm anh dành cho cô, cô rất trân trọng.
Thế nhưng để nói là yêu thì lại không thể.
Lưu Trường Bách nghe vậy liền nổi cơn tức giận, hùng hổ đạp cửa bước ra bên ngoài.
Vừa trông thấy Thế Duy gương mặt thư sinh, trên vai còn đeo cặp sách đứng ở bên ngoài, ông ta không kìm chế được liền lao đến, vung tay tát thật mạnh lên má anh.
Bốp!
- Mau cút đi.
Ai cho phép mày dám đến đây phá hỏng chuyện tốt của Châu Ly?
- Bác Lưu, cháu chỉ muốn gặp Châu Ly một chút.
Chỉ một lát thôi, năm phút, bác cho cháu đúng năm phút để gặp cô ấy.
Cháu cầu xin bác!
Thế Duy cúi rạp người trên đất, nước mắt lưng tròng ướt đẫm cổ áo.
Trước tình cảnh này, Lưu Châu Ly không cầm lòng được liền trực tiếp đẩy mọi người sang một bên.
sau đó chạy thật nhanh về phía Thế Duy.
- Thế Duy, sao anh lại ngốc nghếch đến thế này!!!
Cô đưa tay vuốt nhẹ lên hai má Thế Duy, đau xót nhìn anh, không cầm lòng được liền lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhìn người con gái mình yêu thật xinh đẹp trong bộ váy cưới, Thế Duy vừa khóc vừa cười, nắm chặt tay cô nghẹn ngào:
- Anh còn chưa kịp nói với em.
Châu Ly, phải làm sao đây, chúng ta phải làm sao đây? Em đi theo anh có được không?
Lưu Châu Ly lắc đầu.
Mọi thứ đã quá muộn rồi.
Cô cũng không thể quay đầu lại được nữa.
- Thế Duy, hứa với em, anh phải sống thật tốt!
Lưu Châu Ly vừa dứt lời, Lưu Trường Bách đã vươn tay kéo mạnh cô vào bên trong nhà, sau đó tàn nhẫn đóng rầm cổng lại, còn không quên sai người hầu đem Thế Duy đuổi ra ngoài.
Lưu Châu Ly đưa tay quệt nước mắt, ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cõi lòng đã tan nát hoàn toàn.
Từ bỏ tất cả tuổi xuân, hạnh phúc, liệu đây có phải là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của cô hay không?
Chỉ một lúc sau, đoàn đón dâu của Cố gia cuối cùng cũng đã tới.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người kinh ngạc hết sức đó là chỉ có duy nhất một