Căn phòng cưới nằm ở chính giữa tầng thứ bảy.
Xét về chiều rộng, căn phòng này phải lớn gấp ba lần phòng ngủ của Châu Ly.
Cánh cửa mạ vàng lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu thứ hào quang sáng rực.
Lưu Châu Ly do dự một hồi, đưa tay gõ gõ ba lần.
Tuy nhiên, người bên trong vẫn không hề có động tĩnh hồi âm.
Cô chợt nghĩ, chồng cô vốn bị liệt một chân, rất có thể anh không thể tự mở cửa được.
Do vậy, Lưu Châu Ly liền lấy hết can đảm, há miệng hít thật sâu, sau đó mới quyết định đẩy cửa bước vào.
Thứ mùi nồng đượm lập tức phảng vào sống mũi cô, làm cô có chút khó chịu, khẽ chau mày lắc đầu.
Căn phòng đã được bật sẵn đèn, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều được trang trí hết sức đơn giản, không hề cầu kỳ.
Nhìn sơ qua, chẳng ai biết đây vốn dĩ là một phòng tân hôn.
Lưu Châu Ly có chút buồn, khẽ đưa mắt nhìn dọc xung quanh.
Trong phòng, ngoại trừ mình cô thì không còn bất kỳ bóng dáng một ai hết.
Cố Tử Khâm đã đi vắng.
Lưu Châu Ly không dám động chạm nhiều tới đồ đạc trong phòng, cô lặng lẽ bước đến bên giường, ngồi hờ vào mép.
Thì ra, đám cưới sang trọng, lung linh như trong trí tưởng tượng của Lưu Châu Ly lại hoàn toàn xa vời, trái ngược đến như thế.
Cô từng khao khát sẽ được cùng người đàn ông của đời mình kết tóc se tơ, tuy nhiên, đến cuối cùng, ngay cả một đám cưới đúng nghĩa Lưu Châu Ly cũng không thể nào có được.
Tiếng đồng hồ treo tường vang lên mỗi lúc một rõ.
Căn phòng yên lặng đến lạnh lẽo, chỉ có tiếng thở héo hon hòa cùng âm thanh kim đồng hồ xoay vòng là náo động nhất.
Lưu Châu Ly nắm chặt váy cưới, đôi mắt long lanh như cánh bướm buồn rũ, khóe môi cong nhẹ.
Chín giờ tối! Cố Tử Khâm vẫn không hề xuất hiện.
Mười hai giờ đêm! Hình bóng anh vẫn hoàn toàn biệt tích.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lưu Châu Ly thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh lại, trên người cô vẫn còn mặc y nguyên bộ váy cưới của ngày hôm qua, ngay cả lớp trang điểm cũng chưa được tẩy đi.
Còn chồng cô, Cố Tử Khâm đã không trở về.
Lưu Châu Ly thở dài, mệt mỏi đứng dậy.
Cô vòng tay ra phía sau, nhẹ nhàng kéo khóa váy cưới.
Chiếc váy cưới trắng tinh khôi mà úa tàn, tựa hồ như tâm Lưu Châu Ly đã hoàn toàn chết lặng.
Dòng nước mát lạnh trong phòng tắm như đang giúp cô giải tỏa hết những áp bức, buồn tủi trong thời gian qua.
Lưu Châu Ly vục nước lên mặt, nhếch miệng cười khẩy.
Cô cười đến nỗi nước mắt mặn chát đã rơi từ khi nào.
Vậy mà, trong lòng cô lại không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Reng...!reng...
Phía ngoài cửa phòng bất chợt truyền tới tràng âm thanh giòn giã.
Lưu Châu Ly vừa dùng khăn lau khô tóc, vừa vặn xoáy nắm cửa mà mở.
Hai cô gái giúp việc ăn mặc chỉnh tề, cúi thấp người mà lễ phép thưa với cô:
- Chào buổi sáng, thiếu phu nhân.
Mời thiếu phu nhân xuống dưới sảnh để dùng bữa!
- Cảm ơn chị.
Ngài Cố...!có ở dưới đó không?
Khi thốt ra câu hỏi này, tâm Lưu Châu Ly đã do dự rất nhiều.
Cô chỉ muốn xác nhận xem Cố Tử Khâm hôm qua có về nhà hay không mà thôi.
Tư Lệ, một trong hai cô gái nhanh nhẹn đáp:
- Thưa thiếu phu nhân, Cố thiếu cả đêm qua không trở về nhà.
Nghe đến đây, Lưu Châu Ly hoàn toàn thất vọng.
Cô cúi nhẹ đầu chào hai người Tư Lệ, sau đó chỉnh lại quần áo, bình thản bước xuống dưới lầu.
Trên bàn ăn, một loạt đồ ăn ngon hảo hạng đều đã được bài trí sẵn, nhìn vô cùng bắt mắt.
Lưu Châu Ly vô cùng hào hứng.
Cô cầm đũa, gắp lên vài gắp thật lớn, đoạn thỏa mãn mà ăn một cách ngon lành.
- Ồ! Món này ngon quá.
Bác Vương, trưa nay lại phiền nấu cho cháu món này nữa rồi!
Quản gia Vương nghe cô tấm tắc khen ngợi, hai má có chút đỏ ửng, vui vẻ gật đầu lia lịa.
Cô gái nhỏ này quả thực rất ngây thơ, hồn nhiên.
Chỉ tiếc lại phải gả cho Cố Tử Khâm.
Tính cách của anh vô cùng quái dị và độc tài, gần như không có bất kỳ một ai có thể chịu đựng nổi.
Cứ như vậy, cả ngày hôm nay, Cố Tử Khâm vẫn biệt tăm biệt tích.
- Châu Ly, cậu thế nào? Cuộc sống sau hôn nhân mãn nguyện chứ?
Đầu dây bên kia, Mã Như, bạn thân của cô cười cười cất giọng hỏi.
Lưu Châu Ly không đáp, chỉ cúi đầu lăn qua lăn lại chiếc kẹp tóc nhỏ của mình, sau đó bèn nghĩ ra một kế hoạch táo bạo.
Dù gì Cố Tử Khâm cũng không về nhà, chi bằng cô sẽ trốn ra ngoài, cùng Mã Như vui vẻ, khuấy đảo một đêm.
- Sàn nhảy Auntie, mười phút nữa, thế nào, cậu sẽ đến chứ?
Nghe Lưu Châu Ly nói, Mã Như đương nhiên đồng ý, lập tức cúp máy, trang điểm một chút rồi vặn ga tới điểm hẹn.
Vì Lưu Châu Ly là thiếu phu nhân trong căn biệt thự này, do vậy cô muốn đi đâu là quyền của cô, không ai có thể ngăn cấm được.
Lưu Châu Ly mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc dài quấn cao, tô thêm một chút son, trông cô xinh đẹp vô cùng.
Sàn nhảy Auntie nằm cách biệt thự không xa.
Lưu Châu Ly dùng xe trong biệt thự, lái một mạch tới nơi.
Mã Như đã chờ sẵn cô ở phía ngoài cổng.
Vừa thấy Lưu Châu Ly bước xuống, Mã Như liền đưa tay vẫy vẫy, nở nụ cười rạng rỡ.
- Con nhóc này! Cậu đi chơi đêm như thế đã xin