Nhưng chỉ trong chớp mắt, Ôn Nguyễn đã bị người đàn ông kia ném vào trong hồ nước.
Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh, cả người Ôn Nguyễn đang nóng bừng bừng thì đột nhiên bị ném vào nước lạnh, hơi lạnh nhanh chóng vây khắp người cô, Ôn Nguyễn ở trong hồ nước lạnh đến rùng mình, khuôn mặt ban nãy còn đang đỏ bừng cũng trở nên trắng bệch.
Y phục mùa xuân vốn dĩ cũng không dày lắm, nay lại bị thấm nước mà trở nên trong suốt.
Ôn Nguyễn đưa lưng về phía nam nhân trên bờ, thầm nghĩ trước kia bản thân đúng ra nên xem qua mấy cái như Thanh Tâm Chú* nhiều một chút, như vậy đã không cần phải dùng cách này để giải dược rồi.
(Thanh Tâm Chú là một bài chú để giải độc trong kinh phật, có vẻ như là vậy á mọi người, theo mình tra trên gg thì là vậy! Ai có biết rõ thì hãy cmt cho mọi người cùng biết với nhé!)
"Cô bị ai hạ dược?" Nam nhân ở trên bờ kia nhìn cô, hỏi.
" Ôn Nguyễn." Ôn Nguyễn không biết nên đem chuyện xấu này ném cho ai, chỉ có thể tự hiểu trong lòng rằng Ôn Nguyễn này không phải là chính mình.
Nam nhân trên bờ nhếch môi, chuyện tự hạ thuốc chính bản thân này, đúng là chuyện mà cô con gái út ngu ngốc của Ôn gia có thể làm.
Ôn Nguyễn cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như mới tập thể dục vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực của cô.
Mí mắt cô cụp xuống, khó khăn hỏi: "Tên của ngươi gì?"
"Âm Cửu."
"À, không phải 7 viên ngọc rồng của nữ chính, hên ghê."
Ôn Nguyễn nói xong thì một mình nghịch nước, đột nhiên bị trượt chân, đập đầu vào tảng đá bên cạnh mà ngất đi.
Âm Cửu nhìn máu trong lòng bàn tay mình, coi như Ôn Nguyễn hôm nay may mắn, lúc cô đến thì ham muốn giết người của hắn đã không còn nữa.
Dưới chân hắn hiện tại chất đầy xác chết, toàn bộ đều bị giết vô cùng tàn nhẫn, vết máu loang lỗ lẫn trong bùn, tưới đỏ những khóm hoa đang nở rộ.
......
"Nguyễn Nguyễn? Cô tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa." Tiếng gọi quen thuộc của Garfield vang lên trong đầu cô.
Ôn Nguyễn mở mắt ra, quả nhiên là khuôn mặt đang phóng đại của mèo con Garfield , mà chân của nó, vẫn ,là, đang, dẫm, lên, ngực, của, cô.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được một âm thanh kinh ngạc: " Muội muội, em tỉnh rồi?"
Ôn Nguyễn đem những lời đang định mắng con mèo kia nuốt xuống, nghiêng đầu, ở mép giường là một thiếu niên tuấn tú đang nhìn cô.
Ôn Nguyễn cố nhớ lại, đây là người anh nào của cô vậy?
"Muội muội?" Ôn Tây Lăng nắm lấy tay cô, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Nguyễn, lo lắng nói: "Là ta, nhị ca của ngươi đây, nha đầu, có phải đầu muội bị thương nặng tới mức không nhận ra ta luôn rồi không?"
"Nhị ca." Ôn Nguyễn hướng hắn cười cười, có ý muốn hỏi, anh sao lại ở chỗ này?
"Nghe Âm Cửu nói muội đột nhiên té xỉu ở trước cửa nhà hắn, muội bị làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho nhị ca, nhị ca giúp muội tìm thầy thuốc."
Ôn Tây Lăng hỏi han liên tục, đưa mắt xem xem cô có chỗ nào không ổn, mỗi một câu hỏi đều chứa đựng quan tâm.
Ôn Nguyễn dời tầm mắt của mình, nhìn về nam nhân đang ngồi cạnh bàn trà cách đó không xa.
Đúng lúc Âm Cửu cũng nhìn về hướng này.
Trên mặt hắn đeo mặt nạ, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt cùng sóng mũi không bị mặt nạ che đi mất, có thể thấy được khuôn mặt của hắn cũng không tệ lắm.
Tầm mắt của hai người giao nhau, Ôn Nguyễn có thể dễ dàng nhìn ra trong mắt Âm Cửu có vài phần đùa cợt.
Chắc là hắn ta thấy rất buồn cười đi, đường đường là viên ngọc quý trong tay Tĩnh Viễn Hầu, vậy mà còn phải dùng xuân dược để câu dẫn nam nhân, còn hơn thế là, có vẻ như công cuộc câu dẫn nam nhân của cô cũng không thành công lắm đâu?
Bất luận là Kỷ Tri Dao, hay là Âm Cửu, đều đối với Ôn Nguyễn, không hề hứng thú.
Ôn Nguyễn nhướng đuôi lông mày.
"Tiểu muội?" Ôn Tây Lăng lại gọi một tiếng, đặt tay lên trán cô, hỏi: "Có phải bị nhiễm phong hàn rồi không?"
"Chỉ là đột nhiên chóng mặt thôi, không có việc gì đâu nhị ca." Ôn Nguyễn thu lại suy nghĩ trong lòng, ngồi dậy nhìn Ôn Tây Lăng cười: "Làm phiền người lo lắng rồi, cảm ơn nhị ca."
Ánh mắt Ôn Tây Lăng an tâm hơn, tiểu muội hôm nay rất hiểu chuyện, cũng ngoan ngoãn hơn trước nhiều.
Hắn sờ đầu Ôn Nguyễn, nói không ngừng: "Không có việc gì thì tốt, làm ta sợ muốn chết, may mắn là muội ngất xỉu ở ngay trước Ngư Tiều quán, gặp được Âm Cửu, lỡ như gặp phải kẻ xấu đem muội mang đi, làm trò xằng bậy với muội thì phải làm như thế nào?"
"Ca, người quen biết hắn ta sao?" Ôn Nguyễn nói, liếc mắt nhìn Âm Cửu.
"Âm Cửu chính là khách của Ôn gia, Ngư Tiều quán chính là quán trọ mà Ôn gia chiêu đãi khách. Tiểu muội, muội có phải quên mất rồi không?" Ôn Tây Lăng đưa tay gõ trán Ôn Nguyễn.
Gõ xong hắn lập tức có chút hối hận, tay dừng ở giữa không trung.
Hành động này là khi còn nhỏ hắn thường xuyên làm với Ôn Nguyễn, nhưng hiện giờ tiểu muội trưởng thành rồi, cũng không thích hắn thân cận với cô nữa.
Nhưng Ôn Nguyễn cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là ôm lấy trán chính mình, ngượng ngùng cười: "Muội quên mất."
Trong sách cũng không có miêu tả quá kỹ càng về mối quan hệ của nữ phụ Ôn Nguyễn với những người khác, thái độ của nữ phụ với những người xung quanh lại càng khỏi phải kể, không có một từ nào luôn. Dù sao thì tác dụng lớn nhất của nữ phụ đều là để dùng kích thích nữ chính, sau đó lại phải chịu đau khổ dưới móng tay của nữ chính.
Có thể nói, muốn làm một nữ phụ thành công, thì phải làm tốt vai trò của một phong nền cho nữ chính.
"Nhớ rõ ca ca là được rồi." Ôn Tây Lăng trong lòng kinh ngạc, muội muội vậy mà không có tức giận? Lá gan của hắn lại lớn thêm một chút, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Ôn Nguyễn, cười nói: "Chúng ta về nhà đi? Mới vừa rồi muội vẫn luôn hôn mê, ta cũng không tiện mang muội về."
"Được." Ôn Nguyễn gật đầu, vén chăn bước xuống đất.
Lúc này cô mới phát hiện y phục trên người đều đã được thay đi.
Cô không khỏi phải nhìn Âm Cửu một lần nữa.
Ngón trỏ của Âm Cửu lướt nhẹ dọc theo khuôn hàm của hắn, hơi ngước cằm, khóe môi cười như không cười, đánh giá Ôn Nguyễn, chờ xem cô phát hoả.
Ôn Nguyễn mím chặt môi vẫn còn chút trắng bệch, đi về phía Âm Cửu nói: "Đa tạ Âm công tử ơn cứu trợ ngày hôm nay!"
"Khách khí rồi." Âm Cửu hơi kinh ngạc với sự bình tĩnh của cô, ăn nói từ tốn, ngữ điệu không tồi.
Ban nãy, trong đầu Ôn Nguyễn bị xuân dược chia phối, chưa từng nghe được rõ ràng giọng nói của hắn. Giờ phút này nghe được giọng nói của hắn, trong trẻo mà lại rất có từ tính, còn có một chút phóng khoáng.
Nhưng mà lời Âm Cửu nói lại có chút tục tĩu: "Tại hạ vẫn chưa làm cái gì, vẫn là cô nương có bản lĩnh."
Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn một cái, người này thích nói chuyện thiếu đầu thiếu đuôi dữ vậy hả?
Nếu mà biết chuyện sẽ xảy ra như thế này thì cô đã sớm ụp cái nồi này lên đầu Kỷ Tri Dao rồi.
Âm Cửu lại nói: "Cô nương bảo trọng, uống nhiều nước ấm, giúp đuổi khí hàn trong người."
Ôn Nguyễn lại liếc hắn một cái, quả nhiên là thích nói chuyện úp úp mơt mở, âm thầm châm chọc người ta.
Cô xoay người trở lại bên cạnh Ôn Tây Lăng, nói, "Nhị ca, chúng ta trở về đi."
Ôn Tây Lăng cười gật đầu, đối với Âm Cửu lại nói vài câu cảm ơn, sau đó lập tức mang Ôn Nguyễn leo lên nhuyễn kiệu.
Âm Cửu ở phía sau nhìn, mơ hồ cảm thấy cô con gái út Ôn gia, cũng không có ngốc lắm đâu?
Không, vẫn là ngốc, thích cái dạng người như Kỷ Tri Dao, còn làm ồn ào đến mức cả thành đều biết, không phải ngốc thì là gì?
Ngư Tiều quán cách Hầu phủ không xa, đi không tới vài bước là đã đến.
Khuê phòng của