Tiểu cô nương được lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng như vậy, tâm tính đơn thuần là đương nhiên, nhưng cho dù có ngạo mạn, tự đại tự phụ cũng là đương nhiên thôi.
Đơn giản là nàng bị chiều hư.
Từ sau lần gặp gỡ với Kỷ Tri Dao năm nàng ấy mười bốn tuổi, đã khiến cho nguyên thân một lòng một dạ với hắn, sống chết đòi lấy hắn ta, nếu không lấy được lập tức làm lớn chuyện.
Những chuyện khác mấy người trong Ôn gia đều có thể để nàng tuỳ ý làm loạn, nhưng chuyện này không được.
Chuyện tình cảm mờ ám của Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ, khắp cả kinh thành không ai không biết cả.
Đứa con gái mà Ôn gia xem như trân châu ngọc bảo làm sao có thể gả cho một người đàn ông có danh tiếng dơ bẩn như vậy được.
Cũng vì vậy, Ôn Nguyễn trở nên khó chịu với người trong nhà. Hơn thế nữa, Kỷ Tri Dao ưu tú, Ôn Nguyễn luôn đem hai ca ca của nàng ra so sánh với hắn ta, đại ca ở Hồng Lư Tự bất quá chỉ làm một chức quan nhàn tản, nhị ca lại mê tiền bạc phú quý đi làm thương nhân, không có chút phong thái thế gia nào cả.
Ôn Nguyễn càng so sánh, càng cảm thấy hai ca ca không có gì bằng Kỷ Tri Dao, lại thêm chuyện bọn họ không cho nàng tiếp cận Kỷ Tri Dao, dần dần đối với hai vị huynh trưởng trở nên xa cách lạnh nhạt, vô lễ bất kính.
Sau đó chuyện Ôn Nguyễn thề sống chết phải gả Kỷ Tri Dao làm kinh động tới hoàng thượng, muốn mượn vương quyền bức bách Kỷ Tri Dao phải theo ý nàng, chính điều này đã thành công chọc giận Kỷ Tri Dao, hắn mang theo sự giận dữ của mình, bắt đầu ra tay.
Ôn gia không lâu sau đó, nhà tan cửa nát.
Hơn nữa Kỷ Tri Dao còn vô cùng tàn nhẫn, hắn cố ý giữ cho Ôn Nguyễn sống tới cuối cùng, khiến Ôn Nguyễn phải trơ mắt nhìn người nhà của nàng chết trước mặt mình, nhìn phụ thân và hai ca ca của nàng vì muốn cứu nàng mà phải hạ mình, thấp hèn cầu xin hắn.
Phụ thân đã hơn năm mươi của nàng, huynh trưởng vốn khí phách lỗi lạc của nàng, đem hai chân chặt thành ba khúc, cũng không đổi lấy được nửa phần lưu tình của Kỷ Tri Dao.
Ôn Nguyễn hối hận, nàng khóc lóc cầu xin với Kỷ Tri Dao, " Kỷ ca ca, ta không đòi gả cho chàng, không gả nữa, ta cũng không bao giờ đến làm phiền chàng nữa, cầu xin chàng thả cha và hai ca ca của ta ra đi, cầu xin chàng."
Rốt cuộc nàng ta chỉ đổi lấy được sự lạnh lùng của Kỷ Tri Dao: "Nếu biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước còn làm vậy để làm gì?"
Buồn cười nhất là ngay lúc này, nữ chính Thịnh Nguyệt Cơ ra mặt, có ý muốn để lại mặt mũi cho một trong mấy viên ngọc rồng của nàng ta - Ôn Bắc Xuyên, cầu xin Kỷ Tri Dao tha mạng cho Ôn Nguyễn, vậy mà Kỷ Tri Dao cũng nghe lời nàng ta, thả Ôn Nguyễn đi.
Nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, Ôn Nguyễn sống không bằng chết, dần dần nàng cũng hoá điên.
Đầu tóc nàng rối bù, y phục xốc xếch, mỗi ngày đều ở trên đường khóc lóc, " Phụ thân, đại ca, nhị ca, mọi người quay về đi, Nguyễn Nguyễn sẽ nghe lời, Nguyễn Nguyễn không cần gả cho hắn nữa".
Nàng như trở thành con chuột chạy trên đường, khắp người hôi thối, ai cũng có thể chọi đá, đánh đập nàng. Cho tới ba năm sau, nàng vì bị bệnh tật và nỗi đau trong lòng tra tấn, chết đi.
Đây là kết cục của nữ phụ Ôn Nguyễn.
Một người vốn dĩ đã được sinh ra ở vạch đích vậy mà rốt cuộc lại trở thành nữ phụ chết thảm nhất trong cả quyển tiểu thuyết này.
Ôn Nguyễn nhìn lại cả cuộc đời Ôn Nguyễn, vuốt ve mèo con, khẽ than thở: "Đúng là số sướng mà không biết hưởng a!"
Nhị Cẩu Tử cười, hỏi: " Cô nói xem nàng ta bị như vậy có xứng đáng không?"
Ôn Nguyễn không trả lời.
Được sống lại một lần nữa nhờ thân thể của người khác, nếu như lại mắng nàng ấy thì có chút giống loại người ăn cháo đá bát á, không tốt lắm đâu.
***
Ngày hôm sau, đại ca của cô Ôn Bắc Xuyên, tới Xuân Dung Khuyết tìm cô, nói muốn mang cô đi Ngư Tiều quán chính thức cảm ơn Âm Cửu.
Ôn Bắc Xuyên người này, thành thục ổn trọng, rất có phong thái của người đứng đầu một danh gia vọng tộc.
Nhưng cho dù vậy thì khi hắn nhìn thấy Ôn Nguyễn, vẫn không khỏi có chút mất tự nhiên.
Từ sau khi biết hắn và Thịnh Nguyệt Cơ ở bên nhau, mỗi lần muội muội nhìn thấy hắn đều tỏ ra rất khó chịu.
Ôn Bắc Xuyên đương nhiên hiểu nguyên nhân, nhưng hắn không thể rời bỏ Thịnh Nguyệt Cơ được, giống như những người đàn ông khác yêu nàng ta vậy, đều nguyện ý làm kẻ hầu người hạ, được chăm sóc cho nàng ta chứ không dám mong đợi rằng trong lòng nàng ta chỉ dành cho chính bản thân mình.
"Tiểu muội." Trưởng tử Ôn gia xưa nay luôn điềm đạm ổn trọng, nhưng khi gọi em gái của mình lại có chút bối rối.
Ôn Nguyễn biết nguyên nhân, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Đại ca."
Ôn Bắc Xuyên hơi giật mình, hắn cho rằng chính mình nghe lầm.
Ôn Nguyễn đã thật lâu không kêu hắn hai tiếng đại ca rồi.
Đêm hôm qua nghe nhị đệ nói tính tình em gái đã tốt lên không ít, hắn còn không tin, nhưng hôm nay vừa thấy, quả nhiên là đã tốt lên rồi?
"Thân thể muội đã tốt lên chưa?" Ôn Bắc Xuyên cười hỏi.
"Đa tạ đại ca quan tâm, đã không còn việc gì." Ôn Nguyễn vẫn duy trì nụ cười như trước.
Ôn Bắc Xuyên nghe cô đáp lại ngoan ngoãn như vậy, trong lòng ấm áp, mang Ôn Nguyễn tới Ngư Tiều quán.
Lúc này đây, tại Ngư Tiều quán, Âm Cửu đang chơi cờ.
Thấy hai người tiến vào, hắn cầm quân cờ, tùy ý nói: "Đại công tử, Ôn cô nương."
Khi gọi "Đại công tử", ngữ khí của hắn vô cùng tự nhiên.
Nhưng khi gọi một tiếng "Ôn cô nương", giọng nói của hắn lại có chút bỡn cợt.
Ôn Nguyễn nghe ra được sự khác biệt, bực hết cả mình.
"Hôm qua nhờ có Âm Cửu ngươi ra tay giúp đỡ, em gái ta mới không có việc gì bất trắc, hôm nay ta cố ý đến đây cảm ơn ngươi." Ôn Bắc Xuyên nói xong, vẫy vẫy tay, hạ nhân đứng ở phía sau lập tức mang khay bạc tiến đến, trong khay đựng toàn là vàng bạc trân bảo, vô cùng quý giá.
Âm Cửu không khách khí nhận hết.
"Ôn cô nương đã đỡ hơn chưa?" Ngữ điệu của Âm Cửu có chút đùa cợt.
Ôn Nguyễn ngẩng mặt: "Đa tạ Âm công tử quan tâm, đã không có việc gì nữa."
Ôn Bắc Xuyên nghe thấy câu trả lời của cô thì mày khẽ nhăn lại, muội muội của hắn nói chuyện với ai cũng có thái độ này sao? Giọng điệu và cách nói đều giống như khi nãy cô trả lời với hắn, không có chút khác biệt nào cả.
Nhưng Âm Cửu lại có chút bất ngờ, hôm nay Ôn cô nương nói chuyện, vô cùng xa cách nha.
Ôn Bắc Xuyên và Âm Cửu vừa chơi cờ vừa nói chuyện, Ôn Bắc Xuyên chọn đi cờ trắng, Âm Cửu đi cờ đen, hai người ở bàn cờ chém chém giết giết, kết cục là Ôn Bắc Xuyên thua thảm bại.
"Âm Cửu, kỳ nghệ của ngươi vô cùng xuất chúng, có khi đánh với mấy người lão luyện cũng thắng đấy." Ôn Bắc Xuyên cười nói.
"Là do Đại công tử hạ thủ lưu tình." Âm Cửu đem quân cờ bỏ lại vào trong hộp, mấy quân cờ trắng đen được mài thành từ ngọc quý, khi thả vào trong hộp, tiếng quân cờ chạm vào nhau vang lên giòn giã.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Nguyễn đang an tĩnh ngồi ở một bên, im lặng vuốt ve mèo con đang ngoan ngoãn nằm trong ngực cô.
Không một tiếng động, không nói một lời, cũng không làm loạn.
An tĩnh đến mức giống như không tồn tại, hoàn toàn không giống như người ta đồn thổi chút nào.
Nhị Cẩu Tử "meo" một tiếng: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng ha?"
Ôn Nguyễn đứng dậy, đi đến trước mặt Ôn Bắc Xuyên, mỉm cười: "Đại ca,