Hôm nay, Khương Tiểu Lạc đi dạy thêm tiếng Anh như bình thường. Khi gần tới toà nhà, đột nhiên có một bóng người nhảy ra trước mặt cậu, lập tức bịt miệng cậu lôi đi. Sáng sớm tinh mơ, xung quanh khu nhà không có người qua đường, Khương Tiểu Lạc tưởng mình xui xẻo rơi vào tình huống bắt cóc tống tiến rồi, trong thời khắc nguy cấp này, cậu sợ hãi vô cùng.
Nếu kẻ bắt cóc có dao thì cậu sẽ chết chắc. Cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Khương Tiểu Lạc kêu lên, muốn giãy dụa, nhưng sức lực quá yếu, không thể chống lại người phía sau. Cậu chỉ nghĩ mình nhất định không thể chết được, cậu mà chết thì Sở Thiếu Tự biết phải làm sao đây?
Điều kinh tởm hơn là Khương Tiểu Lạc thấy trên cổ mình ẩm ướt, sau đó có một cái gì đó mềm trơn đang liếm láp cổ cậu.
Đệch mợ, hoá ra là muốn hiếp dâm! Khương Tiểu Lạc hung hăng giậm chân, giữa tình thế cấp bách đạp vào chân hắn một phát. Cậu dùng hết tất cả sức bình sinh, khiến hắn đau đớn phải buông lòng tay ra. Khương Tiểu Lạc xoay người, chỉ thấy người kìa hoảng hốt có tật giật mình bỏ chạy. Dáng người hắn cao to, đội mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt.
Cậu niết mạnh cổ mình, cảm giác kinh tởm ghê gớm, cũng may không bị làm gì khác.
Trong lúc dạy học bù cho bạn nhỏ họ Thi, Khương Tiểu Lạc cố tình hỏi thăm xem có phải quanh khu nhà cậu bé có kẻ điên nào mới trốn trại ra hay không. Bạn nhỏ nói hôm qua có một người bị tâm thần đã được đưa vào bệnh viện. Khương Tiểu Lạc đành coi chuyện xảy ra buổi sáng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, có lẽ do cậu xui xẻo nên mới gặp phải yêu râu xanh.
Dạy học xong, Khương Tiểu Lạc không la cà mà trở về nhà ngay. Gần đây Sở Thiếu Tự luôn phải tăng ca, ngày nào cũng mệt mỏi vô cùng, hai mắt thâm quầng. Khương Tiểu Lạc thấy mình cần phải chịu khó nâng cao tay nghề nấu nướng, cần cù bù thông minh.
Đọc hướng dẫn, làm từng bước, Khương Tiểu Lạc không tin cậu không thể học nổi. Trong tủ lạnh có mấy quả trứng gà, cậu định chiên trứng ốp la. Rửa chảo, đổ dầu, đang lúc nóng lòng muốn đập trứng vào chảo thì đột nhiên ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, khiến cậu sợ hãi lập tức kêu to “cháy nhà, cháy nhà rồi”, còn định lấy nắp ụp vào chảo. Bởi vì lửa cháy to, nhiệt độ cao khiến cậu không dám thò tay tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa bập bùng rồi chậm rãi tắt hẳn.
Mùi cháy két lan ra, Khương Tiểu Lạc nhìn cái chảo cháy đen, may mà chỉ bị cháy đít chảo, nếu mà cháy cả nhà thì cậu không bồi thường được.
May mà chỉ hỏng một cái chảo. Thời gian vẫn còn sớm, Khương Tiểu Lạc tiêu huỷ chứng cớ phạm tội, lau dọn phòng bếp qua loa rồi gói thi thể chảo cháy mang ra ngoài.
Để mua được một cái chảo giống y hệt, cậu cố ý tới siêu thị lớn ở khá xa nhà. Càng xa càng dễ giấu, Khương Tiểu Lạc định giấu thật kín chuyện xấu mình đã làm.
Đến thẳng quầy hàng chính hãng, vốn định từ từ tìm tòi, nào ngờ nhân viên bán hàng lại nhiệt tình chào đón, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ các loại nồi niêu xoong chảo đủ màu sắc.
“Có loại chảo mã PC gì gì đó không, tôi quên phần mã số phía sau rồi.”
Nhân viên mua hàng vô cùng chuyên nghiệp đáp: “Loại chảo này có hai kiểu, quý khách thích kiểu nào?”
Khương Tiểu Lạc cẩn thận nhìn đi nhìn lại hai loại PC32m2 và PC32m4, thật ra cậu thấy hai cái này đều giống nhau, Sở Thiếu Tự mua đồ thường thích hàng chất lượng cao, vậy nên cậu chọn cái đắt hơn là PC32m4. Bỏ chào vào giỏ mua sắm, Khương Tiểu Lạc muốn mua thêm khăn làm giẻ lau, cái đang dùng trong nhà cũng bị cậu đốt cháy đen thui, sẽ khiến người ta hoài nghi, lát nữa về vứt đi cũng được. Lơ đãng đi về phía trước, nào ngờ lại giẫm phải chân người ta, Khương Tiểu Lạc vội nói xin lỗi, ngẩng đầu mới phát hiện đó là Tiếu Danh, đi cùng hắn là Sở Uyển, đang chọn bát đũa.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Khương Tiểu Lạc chỉ định gật đầu xem như chào hỏi, vậy mà Tiếu Danh lại quấn lấy không tha.
“Bạn nhỏ, cậu đi mua đồ hả?” Nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn đồ trong giỏ mua sắm của cậu.
Khương Tiểu Lạc đổi tay cầm giỏ, tránh xa khỏi Tiếu Danh, “Tôi đang bận mua đồ, đi trước đây.”
Tiếu Danh híp mắt cười tủm tỉm, vẫy tay tạm biệt.
Thật là một kẻ nham hiểm, lưu manh giả danh trí thức. Sao người nhà của Sở Thiếu Tự đều như vậy nhỉ, tất nhiên là trừ Sở Thiếu Tự ra.
Quầy thanh toán của siêu thị xếp hàng dài dằng dặc, đợi mãi mới tới lượt cậu trả tiền. Khương Tiểu Lạc sờ túi áo, chợt hốt hoảng, không thấy ví tiền đâu!
Hàng hoá đều đã quét mã vạch, nhân viên thu ngân không thể xoá đi được, những người xếp hàng phía sau đang thúc giục, Khương Tiểu LẠc khó xử vô cùng, ngại tới đỏ mặt.
“Anh ơi, em nhìn thấy chú này trộm ví tiền của anh.” Một tiếng nói non nớt phát ra từ phía sau, chỉ thấy một bé trai đang nhìn cậu, ngón tay chỉ vào Tiếu Danh.
Khương Tiểu Lạc trợn mắt giật mình, lại nhìn Tiểu Danh đang cố gắng lảng tránh, cậu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao thì cũng phải chừa cho Tiếu Danh chút mặt mũi, Khương Tiểu Lạc đành giúp hắn viện cớ: “Sao anh cứ hay đùa dai thế nhỉ, trả ví tiền cho tôi mau lên.”
Cậu thanh toán xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Đợi tới khi Tiếu Danh và Sở Uyển cùng ra mới thấy