Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Khương Tiểu Lạc chuẩn bị sẵn đồ ăn đồ uống, định mở tiệc trà, ca hát gì đó thì thôi đi, cậu sợ doạ mọi người bỏ chạy hết.
Song Mộc Lâm xác định sẽ tham giả, Khương Tiểu Lạc yên tâm hơn, nếu chỉ có một người tổ chức ca hội trên YY chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo.
Bởi vì đã thông báo trước trên weibo, rồi treo trên bảng thông báo YY, chờ tới lúc Khương Tiểu Lạc vào phòng YY của Song Mộc Lâm, số người trong phòng đã lên tới hơn hai trăm.
Acc áo vàng của cậu vừa tiến vào đã được cả nhóm fan mắt tinh vây xem.
Có người rảnh rỗi tới giết thời gian, có người muốn gặp thần tượng Kỳ Meo hoặc Song Mộc Lâm của mình, cũng có người tới để xem JQ. Tin tức trong giới võng phối lan truyền rất nhanh, ngoại trừ không có mạng, bằng không thì ai cũng biết Kỳ Meo và Sở thiếu là CP thật ngoài đời. Lên mic, hiện trường show ân ái gì đó, đều có thể dễ dàng bắt gặp trên YY.
Bởi vì kênh YY này chỉ có Khương Tiểu Lạc là quản lí, có rất nhiều người phải đeo áo trắng đang cầu phát áo trên khung chat khiến cậu bận rộn tới mức không kịp nghỉ tay.
Cậu vừa thay áo vừa ăn đậu phộng, nói: “Trước tiên tôi xin báo trước, tối nay Sở thiếu tăng ca, sẽ không xuất hiện đâu nha.” Nói xong câu đó, Khương Tiểu Lạc nhìn thấy số người trong phòng giảm hơn chục người, trên khung chat cũng nhảy ra nhiều câu tỏ vẻ tiếc nuối.
Khương Tiểu Lạc uống một ngụm trà sữa nóng, phóng khoáng cạn chén, rất chi là đắc ý. “Cho nên, các đồng chí thân mến, tối nay tôi có thể chơi tới khuya.”
[Khung chat]
Cẩn thận bị Sở thiếu phát hiện sẽ đánh mông nha﹁_﹁
Đúng là bé hư, tôi phải đi tố cáo cậu, để anh ấy làm cậu ba ngày ba đêm không bò nổi xuống giường.
Lầu trên đơn giản mà thô bạo.
Lưu Bạch đến kìa:O
Tuy rằng câu nói kia bị spam mau chóng biến mất, nhưng vẫn có người thấy được mà copy paste lại, Khương Tiểu Lạc cũng nhìn thấy. Trong khung chat luôn nhắc tới Lưu Bạch, còn bảo với cậu.
Fan đã làm như vậy, Khương Tiểu Lạc không thể bơ người ta không quan tâm.
Cậu cho Lưu Bạch áo đỏ rồi kéo lên mic. Chỉ chốc lát sau, đèn xanh trước mic Lưu Bạch rực sáng.
Đầu tiên, Lưu Bạch chào hỏi một lượt, vui vẻ nói chúc ngủ ngon với mọi người, mình chỉ tới đây chơi thôi.
Thật ra Khương Tiểu Lạc và Lưu Bạch không quá thân nhau, lần trước đi nghe ca hội bị fan phát hiện, rồi bị bế lên mic, coi như hai người cũng có quen biết. Hơn nữa, tốt xấu gì Lưu Bạch cũng là tình địch của Song Mộc Lâm, Khương Tiểu Lạc rất khó xử, cậu về phe Song Mộc Lâm mà.
Nhưng thái độ của Lưu Bạch rất tốt, Khương Tiểu Lạc đành phải hùa theo.
Lát nữa Song Mộc Lâm đến, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không? Khương Tiểu Lạc không dám nghĩ tới nữa.
Lưu Bạch nói về sau nếu có cơ hội thì cùng hợp tác, ngoài miệng Khương Tiểu Lạc xởi lởi đồng ý, thật ra trong lòng thầm nghĩ kịch đó phải là kịch thụ thụ thì mới hợp tác được.
Một người nhiệt tình, một người có lệ qua loa, cho dù tìm mấy đề tài nhàm chán cũng có thể tán ngẫu được khá lâu. Khương Tiểu Lạc nói tới mỏi mồm, nhìn lên yêu cầu của fan trên khung chat, đẩy Lưu Bạch lên mic hát.
Lưu Bạch hắng giọng: “Tôi không hát được, bị cảm rồi.”
Các fan ở bên dưới mặc kệ.
[Khung chat]
Hát một bài cũng được mà.
Muốn nghe Lưu Bạch hát cơ, cầu thoả mãn.
Lưu Bạch đang ốm, mọi người đừng làm anh ấy khó xử, thông cảm một chút đi.
Lưu Bạch thở dài, ngay lúc mọi người tưởng rằng anh sẽ cố gắng hát, nào ngờ anh lại nói. “Chủ phòng YY đã tới rồi, mọi người để cho cậu ấy hát đi.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Bạch gặp Song Mộc Lâm, anh rào trước đón sau như vậy, còn tự ý thay đổi xưng hô. “Mộc Mộc, xin chào. Tôi là Lưu Bạch.”
Trong phòng im lặng vài giây, Song Mộc Lâm không vội vã sửa lại cho đúng. “Cứ gọi tên đầy đủ của tôi đi.”
Mộc Mộc nghe quá thân thiết, ngay cả chính Khương Tiểu Lạc cũng thấy buồn nôn. Cậu và Song Mộc Lâm thân nhau như vậy còn không gọi là Mộc Mộc. Nhưng mà thái độ của Song Mộc Lâm với Lưu Bạch quá lạnh lùng, cậu ngửi được mùi mờ ám.
“Mọi người muốn nghe bài gì?” Song Mộc Lâm không muốn kéo dài, lập tức chuẩn bị lên hát. Nào ngờ Lưu Bạch lại thì thầm: “Cối xay gió gọi cậu là Mộc Mộc mà, tên này nghe rất đáng yêu.”
Lặng im.
Lại tẻ ngắt. _(: 3∠)_
Không biết có phải Lưu Bạch cố tình đến khiêu khích hay không, Khương Tiểu Lạc đỡ trán, chọc Song Mộc Lâm quá đáng thì anh ta sẽ không nể mặt đâu.
“Được rồi, Lưu Bạch, đừng đùa cậu ấy.” Một giọng nam quen thuộc xuất hiện làm Khương Tiểu Lạc thấy được một tia hy vọng. Cối xay gió tới rồi, hẳn có thể thu phục được hai người này.
Cậu cố gắng muốn lờ đi một đám fan cuồng CP Phong Lưu đang spam trên khung chat như “Cầu Phong Lưu cùng hát”, “Cầu Phong Lưu tương tác với nhau”, “Lưu Bạch đại đại, Phong công tử, em là fan CP cuồng nhiệt của hai anh 0v0”. Thật là loạn càng thêm loạn, tuyệt đối không nhìn nổi. Lưu Bạch cười hì hì nói: “Thật ra vừa rồi tôi chỉ đùa Song Mộc Lâm chút thôi. Được rồi, tôi sẽ hát một bài thay cho lời xin lỗi.”
Lưu Bạch lập tức hát luôn, nhạc đệm đã chuẩn bị sẵn.
Đã quên mất bắt đầu từ ngày mấy sau khi chia tay
Thích một mình ngắm nhìn mưa rơi
Không còn liên lạc, cô đơn như phản ứng dây chuyền
Muốn vui vẻ cũng không còn sức lực
…
“Ký ức độc quyền”
Tất cả hồi ức vui vẻ chỉ vĩnh viễn sót lại trong đáy lòng, mặc cho ai lấy cũng không được. Một bài hát vừa nghe đã không thấy vui tươi mà chỉ là nỗi buồn man mác. Lưu Bạch hát rất nhập tâm, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
Có vẻ đúng là bị cảm cúm, nhưng lại giống như hát tới cảm động, mọi người trên khung chat lại bắt đầu tưởng tượng.
[Khung chat]
Cối xay gió mau chóng an ủi thụ đi nào┬_┬
Khóc thật sao?
Cối xay gió vẫn luôn im lặng, chỉ chợt loé lên mà thôi.
Một khúc hát kết thúc, Lưu Bạch ho khan, điều chỉnh lại cảm xúc. “Nam thần chỉ là nam thần, mọi người đừng tưởng tượng nhiều. Ừm… Tôi có việc rồi, Kỳ Meo, tôi đi trước đây.”
Bị điểm tên, Khương Tiểu Lạc mau chóng nói tạm biệt. Lưu Bạch rời khỏi phòng, mà sao cậu vẫn cảm thấy không khí thật lạnh lẽo_(: 3∠)_
“Song Mộc Lâm, anh còn ở đó không? Cối xay gió, anh thì sao?”
Hai người kia cùng đồng thanh.
“Còn.”
“Ừ.”
Trên