Một lần đụng phải có thể cho là ngoài ý muốn, hai lần đụng phải có thể tính là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba gặp lại thì chắc chắn là cố ý. Tới lần thứ tư, Khương Tiểu Lạc kể với Sở Thiếu Tự việc mình gặp phải dê xồm, nhờ Sở Thiếu Tự giúp cậu bắt hắn tra hỏi.
Tạm thời hai người không định báo cảnh sát, bởi vì không bị tổn thương về thân thể, e là chuyện bé xé ra to. Khương Tiểu Lạc cảm thấy hẳn là kẻ kia cố ý muốn hù doạ cậu, chỉ làm một vài động tác đáng khinh như sờ mông, liếm cổ, nhưng chỉ vậy thôi cũng làm Khương Tiểu Lạc buồn nôn không chịu nổi. Lẽ nào cậu đã vô ý đắc tội ai đó sao? Nếu không thì cậu phải xui xẻo tới cỡ nào mới bị yêu râu xanh nhắm trúng chứ?
Khương Tiểu Lạc ngồi trên xe Sở Thiếu Tự, sau khi xuống xe, cậu đoán tên biến thái kia đang nấp ở nơi nào đó. Cậu bảo Sở Thiếu Tự theo dõi ở cửa, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
Vốn Sở Thiếu Tự định đi vào khu nhà cùng cậu, nhưng cậu không đồng ý, sợ rút dây động rừng. Cậu chịu thiệt một chút cũng sao, quan trọng nhất là phải bắt được hung thủ thì mới an tâm.
Lúc cậu tiến vào khu nhà, trên tay ôm ba lô, chờ tới khi có một bóng đen xuất hiện trước mặt, cậu ném ba lô vào mặt hắn.
Tên yêu râu xanh kia chịu đau kêu một tiếng, cố gắng xoay người bỏ chạy. Khương Tiểu Lạc nhặt ba lô lên, bên trong có mấy tảng đá to, cậu bỏ nó vào bồn hoa rồi đi về phía cửa.
Đúng như dự đoán, khu nhà này chỉ có một cửa ra vào, nếu muốn ra ngoài thì không thể trốn thoát được ánh mắt người khác mà chỉ có thể xông thẳng ra. Quả nhiên, Sở Thiếu Tự đã bắt được hắn.
Khẩu trang bị lột ra, Khương Tiểu Lạc nhìn gương mặt của người kia, bộ dáng đáng khinh, trên cánh tay còn xăm trổ quái dị, hình như là côn đồ?
Khương Tiểu Lạc hoàn toàn không biết người này, đành ngồi xuống hỏi: “Có phải anh bị thần kinh không vậy?”
Kẻ kia nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu, liên tục lắc đầu. Khương Tiểu Lạc còn muốn hỏi tiếp, nhưng Sở Thiếu Tự lại nhắc nhở cậu đi dạy học.
“Anh sẽ giúp em hỏi tiếp, mau đi đi kẻo muộn.”
Kẻ kia quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bộ dáng chật vật, là do Sở Thiếu Tự đánh mà ra. Anh ra tay rất ác, hoàn toàn không nể mặt, Khương Tiểu Lạc sợ anh không kiềm chế được, liên tục nhắc nhở anh đừng đánh chết người, hỏi thăm một chút là được rồi.
Cho tới khi bóng dáng Khương Tiểu Lạc hoàn toàn biến mất, Sở Thiếu Tự mới bình tĩnh kéo kẻ kia vào trong một ngõ nhỏ.
Anh vỗ nhẹ hai má hắn, cướng ép nói: “Tốt nhất mày khai cho rõ kẻ phái mày tới đây, nếu không tao không cam đoan sẽ làm gì mày đâu.”
Sở Thiếu Tự chọc chìa khoá xe chỉ chỉ giữa hai chân hắn, híp mắt cực kì mất kiên nhẫn chờ hắn nói: “Mày cũng chỉ làm việc vì tiền, chắc không muốn nhận phải hậu quả đoạn tử tuyệt tôn nhỉ?”
Nhận tiền làm việc ác, vốn kẻ kia chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, bị Sở Thiếu Tự doạ như vậy lập tức tức khai sạch.
Lời khai của hắn hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Sở Thiếu Tự. Anh thả hắn ra, nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của hắn.
Trên mặt anh đã không còn thản nhiên lạnh nhạt như vừa rồi, chỉ còn băng giá càng ngày càng lạnh lẽo và đôi mắt tức giận rực lửa. Anh xoay người ngồi vào xe. Chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi, vẽ ra hai vết bánh xe kéo dài như vô tận.
Màu sắc đen tối như màn đêm.
***
Khương Tiểu Lạc mở cửa nhà rồi dùng chân nhẹ nhàng đá cửa đóng lại. Tay phải cậu cầm điện thoại di động, vẫn còn đang trò chuyện.
“Anh nói kẻ kia là một tên yêu râu xanh chuyên nhắm vào các thiếu niên đẹp trai ư?” Ngẫm lại thấy ngoại hình của cậu cũng có vẻ phù hợp, Khương Tiểu Lạc cười cười: “Vậy chúng ta coi như đang giúp ích cho xã hội và nhân dân, làm được việc tốt rồi.”
Biết được tên biến thái kia đã bị cảnh sát bắt, Khương Tiểu Lạc an tâm hẳn, về sau đi dạy học không cần phải lo lắng đề phòng.
Cậu hoàn toàn tin vào những gì Sở Thiếu Tự nói, tâm trạng vô cùng tốt, mở máy tính.
Vào diễn đàn võng phối, đang vui vẻ phấn khởi thì đập vào mắt cậu là tên của mình bị treo lên top. Tuy rằng trên tiêu đề topic không nhắc tới, nhưng ở lầu chính viết tên cậu rất rõ ràng.
Topic: Bóc phối người đã đồng ý giúp đỡ mà lật mặt.
0L: Nghe bạn tôi kể rằng cô ấy muốn mời Sở thiếu nhận kịch nhưng lại không biết số QQ của anh ấy, đành phải nhờ Kỳ Meo chuyển lời. Nào ngờ tới lúc bạn tôi tự nhắn tin liên hệ với Sở thiếu mới biết Kỳ Meo hoàn toàn không chuyển lời hộ. Một chuyện cỏn con như vậy hoàn toàn không tốn nhiều sức lực, Kỳ Meo cần gì phải cố tình kéo dài không giúp?
1L: Ặc.
2L: Đường đường chính chính ra mặt nói sự thật được không? Bạn của chủ topic có biết vụ bóc phốt này không? Hay bạn của chủ topic chính là chủ mưu?
3L: Chủ topic định nhân cơ hội để ném đá Kỳ Meo phải không? Chuyện này chỉ cần chủ động thúc giục người ta một chút là được rồi mà.
4L: Kéo dài bao lâu? Thật ra tôi cũng là một chuẩn bị, ghét nhất là các CV lập lờ, nhận hay không nhận nói một câu là được.
5L: Tự dưng bốc phốt như vậy là sao?
…
Cũng may, các bình luận trong topic không nghiêng hẳn về một phía, nhờ vậy Khương Tiểu Lạc mới tránh được một phen chửi rửa thậm tệ(1). Mà cũng nhờ topic này, cậu mới phát hiện ra mình đã quên mất không hỏi Sở thiếu.
Nhưng đây rõ ràng là chuyện của ngày hôm qua, cậu đã kéo dài lâu tới vậy sao?
Khương Tiểu Lạc mau chóng tìm QQ của chuẩn bị kia, cô ấy vẫn online. Đầu tiên, cậu vẫn nhắn tin hỏi Sở Thiếu Tự trước. Anh từng nói sẽ không phối kịch mới, ngoại trừ kịch CP với cậu, đương nhiên nếu nói ra điều này chắc chắn sẽ bị người ta chửi là ôm đùi Sở thiếu, ké fame gì đó, vậy nên cậu vẫn hỏi lại Sở thiếu cho chắc.
Đáp án là từ chối. Sau đó, Khương Tiểu Lạc mới đi liên lạc với chuẩn bị.
Kỳ Meo: Tôi đã hỏi giúp cô rồi, anh ấy không nhận kịch.
Chỉ Hồ Hồ: Tôi cũng hỏi rồi, bị từ chối, thật đáng tiếc.
Kỳ Meo: Còn cái topic kia… cô đang nói tới tôi sao? [Link]
Chỉ Hồ Hồ: Hả? Để tôi xem đã.
Qua một phút sau, cô mới gửi một đoạn tin nhắn thật dài.
Chỉ Hồ Hồ: Tôi không ngờ bạn tôi lại làm như vậy. Kỳ Meo, xin lỗi cậu. Tôi khá nóng tính, lúc nào cũng muốn CV phải mau chóng cho câu trả lời thuyết phục để tránh kéo dài kịch. Tôi đã mời rất nhiều CV nhưng đều bị từ chối nên hơi stress, vì vậy tôi đã nói lời không hay về cậu trước mặt bạn mình. _(: 3∠)_Có lẽ bạn tôi hiểu lầm ý của tôi, cảm thấy cậu trở mặt. Tôi đã giải thích trong topc đó, thật lòng xin lỗi cậu. *khóc lớn*
Chuẩn bị rất sợ hãi, liên tục giải thích trình bày cô hoàn toàn không biết chuyện này, tuy rằng nguyên nhân là tại cô.
Kỳ Meo: Không sao đâu, hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được rồi.
Chỉ Hồ Hồ: Ừa ừa.
Kỳ Meo: Vậy giờ đã tìm được CV chưa?
Chỉ Hồ Hồ: Tìm được rồi.
Kỳ Meo: Chúc kịch phát hành thuận lợi, tra dầu.
Chỉ Hồ Hồ: ~o(* ̄▽ ̄*)o Cảm ơn.
Khương Tiểu Lạc nhấn F5 làm mới topic kia lần nữa mới biết topic đã bị xoá.
Thật đúng là oan ức _(: 3∠)_
Hiện tại, ngày nào Sở Thiếu Tự cũng treo QQ, giảm được kha khá tiền nhắn tin mỗi ngày giữa hai người. Online QQ có thể nhắn tin hoặc gọi điện trực tiếp, thật là một phương tiện liên lạc vừa hiệu quả vừa tiết kiệm. Sở Thiếu Tự là một CV bất đắc dĩ, số lượng kịch cực ít. Hơn nữa, Khương Tiểu Lạc muốn để anh tập trung vào công việc, võng phối chỉ đơn thuần là nơi giải trí chơi chơi cho vui lúc rảnh rỗi mà thôi. Sở Thiếu Tự không phải người nhàn hạ như cậu, anh rất bận rỗi, đôi khi còn không có thời gian trống.
Chuẩn bị lúc nào cũng muốn tìm một CV có nhiều thời gian để thu âm