Edit: Gấu Gầy
Thẩm Diên trở về viện, lúc tắm rửa, thị nữ nhìn thấy vết bầm tím lớn trên vai y, cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng y lại thản nhiên nói: "Không có gì đâu, lúc điều tra không cẩn thận đụng phải."
Tri Tuyết ngửi thấy mùi thuốc mỡ, biết là thuốc tốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bực bội nói: "Sớm biết thế này thì ta đã đi theo rồi, đều tại cái tên Lương thống lĩnh chết tiệt kia, nói cái gì mà Kim Tước Vệ toàn là nam nhi, ta đi theo không tiện."
"Mấy tên tùy tùng bên ngoài đều ngu ngốc như nhau."
"Ta đây được nhặt về từ trong đống người chết trên chiến trường, học y chính là nhặt thi thể nam nhân trên chiến trường mà học, nam nhân chết ta còn không sợ, sợ gì nam nhân sống."
"Lần sau ta không nghe lời bọn họ nữa, để người đi một mình chỉ tổ thiệt thân mà thôi."
Nàng vừa cằn nhằn vừa bỏ thêm vài vị thuốc giải hàn vào thùng gỗ.
Thẩm Diên nghe xong khá buồn cười.
Một lát sau, y thấp giọng nói: "Cũng...!Không sao mà."
"Không tính là chịu thiệt."
Tri Tuyết sửng sốt.
Theo lời Thẩm Diên nói, hình như y đang vui thì phải.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm ngón tay đang ngâm trong nước thuốc của mình —— đến tận bây giờ, đầu ngón tay y vẫn còn vui mừng đến phát sốt.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với việc được khen vì đọc sách.
Y không biết có phải là do y đã làm được việc mà Vệ Toản không làm được.
Hay đơn thuần chỉ vì những điều y học và kế thừa từ cha mình cuối cùng cũng được người khác công nhận.
Niềm vui sướng tột cùng khiến trong lòng y cứ phát run từng đợt, lan dần đến đầu ngón tay.
Điều này làm y có chút hoảng hốt, không ngừng suy nghĩ xem lời nói và hành động của mình có cẩn trọng chưa, liệu mình có rụt rè e ngại trước mặt Vệ Toản hay không, cuối cùng y im lặng.
Nửa dưới khuôn mặt chìm xuống nước, chỉ lộ ra một đôi mắt không rõ ý tứ.
Thấy y như vậy, Tri Tuyết vui vẻ cười một tiếng, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Vui vẻ là tốt, vui vẻ là tốt."
"Không có gì quan trọng bằng công tử của chúng ta cảm thấy vui vẻ."
Y giật mình, vành tai chợt đỏ: "Cũng không vui lắm đâu."
Một lúc sau, Tri Tuyết lại nói: "Công tử kia trở về sao không thấy tươi cười gì hết, là ai cho ngài ấy thể diện kia chứ?"
Thẩm Diên tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt tối sầm, lẩm bẩm nói: "Hắn như vậy là có nguyên nhân khác."
+++
Vệ Toản cả đêm không ngủ được.
Rõ ràng hắn chạy ra ngoài thành cả ngày, thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, thế nhưng khi hắn một mình ngã xuống giường, trằn trọc một hồi vẫn không ngủ được.
Hắn từng cho rằng nếu Vệ Cẩm Trình chết đi, hắn sẽ ngủ được.
Nhưng không.
Có lẽ chỉ khi An vương chết, hắn mới ngủ được.
Hôm nay gặp An Vương, hắn mới phát hiện ra, hắn không sợ bất kỳ kẻ nào cả, mà chỉ sợ mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hắn sợ khi tỉnh lại, hết thảy mọi chuyện đều đã sớm trôi qua, bụi bặm mù mịt.
Khi mặt trời ló dạng.
Không có ai ở bên cạnh hắn.
Hắn nằm nhắm mắt hồi lâu, mới trở người thắp đèn ngồi dậy, viết thư cho Hoàng hậu trong cung.
Khóc than với cô ruột của mình, nói công việc khó khăn, thủ hạ lại không có.
Hỏi có thể chia bớt cho hắn vài người của phụ thân không.
Cha hắn có nhiều hơn hay ít hơn vài người cũng không quan trọng lắm, nhưng hắn thì khác, hắn là người đáng thương, cùng một lúc phải vừa học vừa làm.
Viết thế này đúng là đang nói xạo trắng trợn mà.
Viết xong trong lòng hắn hiểu rõ, thế nào cũng bị cha hắn đánh cho tơi bời.
Nhưng dưới tay Tuỳ Phong chỉ có mấy người, thật sự không dễ làm việc, vì vậy hắn nhấc bút lên, đang định gọi người vào, chợt
nghe thấy Tuỳ Phong gõ cửa nói: "Chủ tử."
Hắn bảo: "Vào đây rồi nói chuyện."
Tùy Phong liền xách theo một tiểu nha đầu đi tới, dụi dụi mí mắt lẩm bẩm: "Ta bắt được một tiểu gian tế, là thị nữ trong viện của Thẩm công tử, tên gọi Liên Nhi."
"Mấy ngày nay thập thò ngoài cửa, chạy trốn rất nhanh, hôm nay đang lúc thay ca thì chúng ta bắt được."
Hắn dừng bút nói: "Các ngươi bắt nàng ấy làm gì?"
Hắn đã sớm nhìn thấy tiểu nha đầu này, rảnh rỗi là chạy tới đây dạo một vòng, phỏng chừng Thẩm Diên phái tới để thám thính tình hình quân địch.
Tùy Phong nói chuyện hợp tình hợp lý: "Chủ tử, sắp tới kỳ thi quý rồi, chúng ta không thể tiết lộ quân cơ."
Hắn thầm nghĩ, quân cơ quần què.
Thấy tiểu cô nương tên Liên Nhi chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vẫn là một cô bé ngây ngô, liền vẫy vẫy tay, gọi nàng đến gần.
Hắn có chút buồn cười hỏi: "Sao hả, công tử nhà ngươi sợ ta lén lút đọc sách luyện võ? Nên phái ngươi đến đây tìm hiểu?"
Liên Nhi không trả lời.
Tùy Phong liền giáo huấn nàng: "Ngươi có biết ngươi là người nhà ai không? Bình thường ngươi ăn cơm của ai? Tại sao lại hướng khuỷu tay ra ngoài?"
Liên Nhi do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Rồi lại lắc đầu.
Nàng nói: "Hôm nay ta đến...!muốn nhìn xem ngài có không khoẻ hay không."
"Cho nên mới đến gần hơn một chút."
Bình thường Liên Nhi chỉ lấp ló ngoài cửa, nhìn xa xa thấy đèn đuốc là bỏ chạy ngay, không dám đến gần tiền viện.
Hắn ngẩn người.
Không biết tiểu bệnh tử đang nghi ngờ hắn hay quan tâm hắn nữa.
Tự dưng vành tai nóng bừng, nhất thời không nói nên lời.
Bất giác, hắn nhớ tới bàn tay nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu mình.
Suy nghĩ một lúc, hắn chợt cảm thấy hứng thú, liền ra hiệu cho Tùy Phong lấy một ít bạc tới.
Liên Nhi có chút không hiểu nhìn hắn, cũng không dám đáp lời.
Tùy Phong đem số bạc kia đặt trên bàn.
Hắn lười biếng nói: "Trở về liền nói với công tử nhà ngươi, ta đã ngủ rồi, bên này không có động tĩnh gì hết."
"Khuyên hắn nên đi ngủ sớm, hiểu chưa?"
Liên Nhi lúc hiểu lúc không, khẽ gật đầu.
Hắn cần bút gõ gõ bàn, một nửa nói đùa: "Lấy đi mua chút đồ ăn vặt đi, mỗi đêm đến cửa sân như bình thường, sẽ có người dẫn ngươi đến đây."