Edit: Gấu Gầy
Lúc Vệ Toản dành ra vài ngày để điều tra vụ án, thì ngày thi quý cũng gần đến.
Chiêu Minh đường ai nấy đều đang rất khẩn trương.
Hai kỳ thi quý của Quốc Tử Giám, một xuân một thu, là quan trọng nhất.
Từ mấy năm trước, sau khi Hoàng đế Gia Hựu dụng tâm thành lập Chiêu Minh đường để bồi dưỡng tướng tài, cải cách Quốc Tử Giám, tiền đồ của đám công tử này liền gắn liền với việc học hành của họ.
Ngoại trừ con trai duy nhất của Hầu phủ - Vệ Toản, người đã sớm được Hoàng đế Gia Hựu coi trọng, nhất định sẽ tiền đồ cẩm tú.
Đường Nam Tinh thì khác, hắn không phải trưởng tử, vì vậy khi đến tuổi, hắn phải dùng thành tích mấy năm để đi khảo hạch, thông qua mới được phong quan tiến chức.
Đám người ở Chiêu Minh Đường là rắc rối nhất, họ đều xuất thân từ con nhà võ tướng huân quý.
Mỗi lần học lịch sử đều ngủ gục, còn ngáy khò khò khiến tiến sĩ phải phạt ra ngoài xách nước không biết bao nhiêu lần, đợi đến trước khi thi, mỗi người mới cầm sách luống cuống học bài.
Cũng có người định tới tìm Vệ Toản, nhưng Đường Nam Tinh sớm đã biết tác phong của hắn, ai oán nói: "Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng, Đầu óc của Vệ nhị ca khác với chúng ta, trước khi thi hắn chỉ cần một đêm là có thể học thuộc một quyển sách."
Người chung quanh nghe vậy, liền hít thở không thông.
Vệ Toản đang lắc xí ngầu với người khác bên cửa sổ, nghe vậy cúi đầu nói: "Cũng không hẳn."
Mọi người lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Vệ Toản nghiêm trang nói: "Chỉ cần nửa quyển là đủ rồi, có một số trang tiến sĩ chưa giảng tới, không cần phải học."
Một tràng tiếng la ó vang lên.
Vệ Toản nghiêng đầu, tránh được một quả cầu giấy phẫn nộ ném tới.
Một đám người ôm sách thở dài, nhưng cũng có một hai người thông minh, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Diên.
Người nọ ra dấu, ý bảo bách khoa toàn thư của Quốc Tử Học đang ngồi ở đó.
Người kia liền "chậc" một tiếng, ý bảo không được, chạy lại hỏi là tự làm mất mặt mình.
Chỉ có một người đứng lên.
Chính là người ở Chiêu Minh Đường thường xuyên trát phấn, ý đồ trà trộn vào đám văn nhân.
Tên là Tấn Án.
Cái tên này ngoại hình không khác Trương Phi là mấy, hắn cưới một cô nương xinh đẹp văn chương lai láng.
Theo thời gian, tuy học vấn không tinh, nhưng hắn lại nhiễm thói bôi son trát phấn của con cháu quan văn.
Trong đám con cháu quan võ, hắn giống như một con gà lôi lạc vào bầy chó sói, loè loẹt vô cùng.
Tấn Án lắc lư bước tới trước mặt Thẩm Diên.
Đẩy cuốn sách ra trước mắt hắn, nói: "Chiết Xuân."
Thẩm Diên ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái: "Chuyện gì vậy?"
Tấn Án nói: "Ngươi có thể chỉ cho ta ôn bài thi quý được không?"
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung.
Thầm nghĩ lần này thôi xong rồi, họ đều đã từng thấy Thẩm Diên châm chọc Vệ Toản.
Y miệng lưỡi sắc bén, có thể dìm người ta xuống bùn mà không cần buông lời thô tục.
Không ngờ Thẩm Diên lại không nói nhiều, chỉ tiện tay rút ra một quyển sách, hỏi: "Môn nào?"
—— con mắt mọi người đều muốn rơi xuống.
Tấn Án chớp chớp mắt, nói: "Ta ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, môn nào cũng dở."
Thẩm Diên có lẽ cũng hiếm khi gặp được người thẳng thắn như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "..."
Một lúc sau, bất đắc dĩ nói: "Đưa sách cho ta, ta giúp ngươi khoanh vùng."
Nói xong, y liền cầm bút lên, vừa khoanh vùng, vừa chậm rãi giải thích: "Môn này Triệu tiến sĩ xưa nay thích lấy điện cố bàn về thời nay, gần đây thầy dạy điển cố không nhiều lắm, trong đó chuyện khôi giáp náo động huyên náo, với chuyện Binh bộ triều cương xáo trộn, hai chuyện này hơn phân nửa có liên quan.
"
"Theo như hắn nói, đề thi ước chừng có khoảng bảy câu liên quan đến..."
Một đám người dựng thẳng lỗ tai, vò đầu bứt tai muốn nghe một chút, nhưng lại ngượng ngùng xấu hổ.
Vệ Toản ở đằng kia nhìn thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
2.
Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
3.
Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
4.
Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
=====================================
Tấn Án cười khanh khách cảm ơn, vừa quay đầu lại, liền bị một đám hỗn đản trong học đường kéo đi.
Đám người này không dám hỏi trong học đường, nên họ vây lấy đẩy Tấn Án ra ngoài.
Một hai ba người, sau đó kể cả người đang cùng Vệ Toản lắc xí ngầu cũng nhịn không được chạy ra ngoài xem.
Chỉ còn lại Vệ Toản và Thẩm Diên ở trong đường, cách nhau một cái bàn trống.
Đầu ngón tay Thẩm Diên giật giật, liếc mắt nhìn hắn.
Vệ Toản mất người lắc xí ngầu với mình, đành phải ngồi bên cạnh bàn, ném hai viên xúc xắc bằng thủy tinh lên, cười với Thẩm Diên: "Đang nhìn ta sao?"
Thẩm Diên nhìn hắn nãy giờ, hiển nhiên không thích ánh mắt sáng ngời của hắn.
Nhưng y vẫn bước tới, đặt quyển sách trong tay và một tờ trận đồ lên bàn của hắn, rũ mắt nói: "Đêm qua ta tìm được cuốn sách này, trận đồ cũng vẽ ra rồi, tiểu Hầu gia và Kim Tước Vệ muốn điều tra, thì cứ dựa theo những thứ này điều tra xuống."
Hắn mỉm cười cảm ơn, rồi định cầm lấy quyển sách.
Nhưng không di chuyển được.
Bởi vì Thẩm Diên đang lấy tay ấn sách, lẳng lặng nhìn hắn.
Học sinh Chiêu Minh đường không biết nói gì ngoài cửa sổ, bọn họ thì thầm thảo luận đề bài, có thể ai đó vừa nói một câu ngu ngốc, dẫn đến một tràng cười vang lên.
Khiến bên trong học đường càng thêm yên tĩnh.
Hắn biết tiểu bệnh tử còn có tính toán, liền cười nói: "Sao vậy? Không nỡ?"
"Ta đưa cho Lương thị vệ xem qua, xem xong liền trả cho ngươi."
Thẩm Diên không tiếp