Nghe Nguyên nói xong bà Tuệ chợt hiểu ra cũng vội vàng lên tiếng:"Tôi là mẹ ruột của nó lấy máu của tôi cũng được."Y tá sải bước chân đi về phía cửa khoa cấp cứu vừa đi vừa nói:"Hai người nhanh chóng theo tôi đi xét nghiệm máu."Sau khi xét nghiệm xong thì chỉ có Nguyên có nhóm máu thích hợp với Y Vân.
Anh được chuyển ngay lập tức sang buồng bệnh khác lấy máu nên tạm thời anh phải gác lại những lời định nói với cô Hạnh lại.
Bà Tuệ quay lại hành lang, đứng trước phòng cấp cứu trong lòng bồn chồn không yên, Thanh Tuyền nhìn thấy bà Tuệ lo lắng cho Y Vân như vậy trong lòng của cô bạn có phần ghen tị, giá như mình cũng có mẹ.Cảm xúc của Thanh Tuyền cứ như vậy trở lên lộn xộn, đột nhiên lúc này có một bàn tay nắm chặt lấy tay Thanh Tuyền, cô bạn ngẩng đầu lên nhìn, người nắm tay mình không ai khác là cô Tú mẹ của Trường Anh, nhanh như vậy mà cô đã đến đây.
Thanh Tuyền không kiềm chế được mà vọt lên ôm trầm lấy cô Tú, dù sao thì Thanh Tuyền vẫn thấy mình may mắn khi số phận còn thương xót vì đã đưa đến cho mình người mẹ thứ hai là cô Tú.Cô Tú chỉ biết lắc đầu thở dài, Thanh Tuyền và Nguyên đều là hai đứa nhỏ rất đáng thương mồ côi mẹ từ nhỏ.
Kể ra thì cũng lạ Trường Anh nhà mình quả thật cũng biết cách chọn bạn, liền một lúc nhặt về cho cô thêm hai đứa con nữa.
Khi cô Tú nhận được điện thoại của Thanh Tuyền đã vội vội vàng vàng thu xếp công việc đi ngay đến bệnh viện, ban đầu nghe không rõ cô đã rất hốt hoảng khi nghĩ Thanh Tuyền là người xảy ra chuyện.May mắn không phải là Thanh Tuyền nhưng người xảy ra chuyện lại là bạn tốt của ba đứa con của mình, hơn nữa Thanh Tuyền lại ra sức năn nỉ cô Tú ra tay giúp đỡ cô bé tên Y Vân này.
Bao nhiêu năm qua chỉ có ba đứa nhỏ chơi chung với nhau, giờ bọn trẻ lại rất thích chơi cùng với cô bé này xem ra cô bé này cũng có gì đó rất đặc biệt.
Kể ra hôm nay thật lạ tại sao cô bé này lại xảy ra tai nạn giao thông, lại còn trong giờ học nữa chứ?Thầy phó hiệu trưởng, thầy phó bí thư đoàn trường cũng đến sau cô Tú một lát.
Gần ấy con người tập trung lên chiếc đèn đỏ chót ở trên đỉnh cửa phòng cấp cứu.
Nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu im lìm mỗi con người một tâm trạng mỗi con người một suy nghĩ.
Chắc phải mất khoảng chừng sáu tiếng đồng hồ đèn đỏ cửa phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ trong ca phẫu thuật bước ra, bác sĩ mổ chính kéo khẩu trang xuống nói:"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, còn có tỉnh lại hay không là phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân!"Nghe được tin này bà Tuệ như rụng rời chân tay, bà lắp bắp hỏi:"Nghĩa là sao thưa bác sĩ? Con tôi rút cuộc là bị làm sao vậy?"Bác sĩ thở dài một hơi rồi trả lời:"Có lẽ đây là cuộc phẫu thuật rất đặc biệt đối với tôi, tôi không biết phải nói thế nào cho được rõ ràng nhưng tôi xin phép được nói ngắn gọn như thế này.
Người bệnh rất có thể là bị sang chấn tâm lý nặng, có lẽ là do trước khi xảy ra tai nạn đã chịu sự đả kích rất lớn nào đó.
Tôi có cảm giác bệnh nhân không có ý muốn tỉnh lại nên tôi mới nói có thể tỉnh lại được không cần phải phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân!""Nếu em thấy không tỉnh lại thì cứ nằm như vậy cả đời phải không bác sĩ?"Thanh Tuyền hốt hoảng hỏi, mẹ cũng nằm như vậy rồi ra đi mãi mãi.
Nước mắt cô bạn không tự chủ được cứ như vậy mà tuôn rơi.
Bà Tuệ nghe Thanh Tuyền nói xong thì ngay ngồi thụp xuống, nước mắt rơi xuống, đứa con gái ngoan ngoãn của bà sao lại đáng thương đến như vậy chứ? Bà Tuệ ngã lăn ra đất ngất xỉu.
Thanh Tuyền và cô Tú nhanh tay đỡ bà Tuệ lên ghế ngồi.
Biết rằng nói ra sự thật gia đình người bệnh sẽ chịu đả kích lớn, nhưng bác sĩ không thể không nói:"Có lẽ là vậy, gia đình cũng phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất xảy ra."Bác sĩ nói xong thì lắc đầu thở dài lầm lũi bước khỏi hành lang phòng cấp