Chị Thanh ra đến cổng thì gặp Trường Anh vừa đạp xe đến nơi."Thanh Tuyền không có làm khó chị chứ?"Chị Thanh lắc đầu trả lời:"Không có, bây giờ tôi phải đi rồi cậu ở lại trông chừng cha con ông Vinh giúp cậu chủ.""Chị phải đi thật sao? Chị định đi đâu?"Trường Anh hỏi bằng giọng điệu nuối tiếc.Chị Thanh chỉ gật đầu rồi lẳng lặng bước đi.
Nhìn theo bóng chị Thanh khuất dần lúc đấy Trường Anh thở dài một hơi rồi mới bước vào sân nhà Y Vân.
Nhìn thấy ông Nghị còn ngây ngốc ngoài sân nghe Thanh Tuyền mắng.
Trường Anh bước đến ngăn cản:"Sự việc không như cậu nghĩ, việc cậu dùng thái độ này nói chuyện với bác ấy là không phải phép, mau xin lỗi đi!""Việc bày sờ sờ ra trước mắt còn phải nghĩ gì nữa! Người lớn làm ra những việc không chấp nhận được như vậy thì không đáng được tôn trọng!"Thanh Tuyền bực bội gắt lên quay người bỏ đi thì bị Trường Anh kéo lại:"Không vào thăm cô bạn nhỏ sao?"Thanh Tuyền hất tay Trường Anh ra rồi vùng vằng bỏ đi.
Trường Anh không có hành động gì nữa chỉ quay sang xin phép ông Nghị vào thăm Y Vân.
Bước vào gian phòng Y Vân đang nằm Trường Anh cảm thán trong lòng mà thốt lên:"Này cô bạn nhỏ còn định nằm đấy bao lâu nữa? Chắc hẳn không có ai nói với em cuộc sống của mọi người xung quanh lúc này em chẳng khác nào gà bay chó chạy.
Đừng có chỉ biết trốn tránh mà nằm yên một chỗ như vậy! Lúc này Nguyên cũng đang rất suy sụp, rất cần có người để san sẻ đấy!"Những điều mà Nguyên muốn dấu gia đình ông Nghị đương nhiên Trường Anh không có ý định nói ra, cậu rất tôn trọng ý kiến của bạn mình nên không nói rõ ràng với ông Nghị mà chỉ nhắc nhở ông:"Ông Vinh bị chơi một vố này hẳn là nuốt không trôi cục tức, cháu nghĩ ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà bác đâu, gia đình mình nên tìm hướng đi khác hoặc nếu có thể gia đình bác nên rời khỏi đây thì hơn."Nghe xong những lời này của Trường Anh, ông Nghị không khỏi rùng mình.
Trước đây ông là người cùng xã với ông cách đối nhân xử thế của ông Vinh tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài hiền lành của ông ta.
Ông ngước mắt lên nhìn trời thầm nghĩ bị người tuyệt đường thì vẫn còn lối đi khác chỉ sợ bị trời tuyệt đường mà thôi nên ông Nghị không còn thấy sợ nữa và bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.Có lẽ cách xử lý tốt nhất là gia đình của ông Nghị bây giờ tạm thời phải rời khỏi đây.
Tự nhiên lúc này ông nhớ đến một người bà con xa, cả nhà người này đang làm vườn cho một trang trại ở một huyện ngoại thành của thành phố lớn.
Nghe người bà con này nói chủ trang trại chỉ có mặt ở trang trại vào dịp cuối tuần để nghỉ ngơi thư giãn, khi quay lại nội thành họ sẽ mang theo những thứ mà trang trại chăn nuôi trồng trọt được đủ ăn các ngày trong tuần, thậm chí còn đóng thùng đi biếu người thân họ hàng.Thu nhập khi làm công như vậy cũng khá tốt không mất tiền thuê nhà công việc làm tương đối đơn giản chỉ phải làm những công việc trồng trọt chăn nuôi quen thuộc.
Đôi khi tiếp thu kĩ thuật nuôi trồng mới thì được kỹ sư mà ra chủ mời đến tận tình hướng dẫn.
Đã có lần chủ trang trại kế bên là bạn với chủ trang trại nơi người bà con ông Nghị làm muốn nhờ người bà con này giới thiệu một gia đình thật thà chăm chỉ cho họ.
Vậy là người bà con này liền nghĩ đến gia đình ông, sau đó đã đặt vấn đề này với ông.
Nhưng lúc đó ông Nghị lại không muốn đi đến nơi xa lạ nên đã thẳng thắn từ chối.
Cũng may ông có xin lại số điện thoại của người bà con, nên giờ ông Nghị sẽ gọi điện thoại cho người đó, hi vọng người này vẫn còn có thể tìm cho gia đình ông được một công việc tương tự như vậy.Tuy là ngoại thành nhưng lại là ngoại thành của thành phố lớn, lại gần bệnh viện tuyến đầu khi thăm khám đi lại sẽ thuận tiện, biết đâu sẽ tốt cho tình trạng của Y Vân.
Thật không ngờ tai họa liên miên lần lượt dội lên gia đình nhà mình khiến ông Nghị sứt đầu