Kinh Như Tuyết lập tức hiểu ý đồ của Tu Thần.
Hắn muốn rèn luyện nàng, nhưng không phải rèn luyện bình thường, mà là tìm đường sống trong chỗ chết!Giống như Huyết Sát Cốt Ma vừa rồi vậy."Vâng, thưa thầy!" Kinh Như Tuyết gật đầu, nét mặt nghiêm túc hẳn lên.Tu Thần nói cái gì thì chính là cái đó, nàng tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ.
Dù cho bản thân bị Hổ yêu giết chết cũng không sao cả.Cái mạng này vốn là Tu Thần cho nàng."Không phải chứ, đại nhân? Chúng ta so tài ôn hòa, ngừng lại đúng lúc không được sao? Ra tay hạ sát như vậy, nhỡ đâu đệ tử thiên phú bậc chín của ngài thật sự không giữ được mạng, ta biết đi đâu tìm được cho ngài người thứ hai?" Hổ yêu sắp khóc đến nơi.Chuyện này quả thực còn khó chịu hơn cả việc giết luôn nó.Thiên tài tuyệt thế thiên phú bậc chín, hơn nữa mới chỉ là Pháp Tướng cảnh, vậy mà bắt hai người họ giết lẫn nhau sao? Cái ý tưởng điên khùng gì đây?Nếu ở nơi khác, một thiên tài tuyệt thế như vậy chẳng khác nào bảo bối siêu cấp, thậm chí còn có thể ở bên cạnh bảo vệ cho đại lão tông môn tông phái.
Thế mà Tu Thần muốn nó giết nàng sao?Hoàn toàn không thể hiểu nổi!Lỡ đâu nó thực sự giết chết, sau đó chẳng phải cũng bị tuẫn táng theo ư? Việc này quả thực quá làm khó Hổ yêu."Vậy ngươi cứ đợi nàng ấy giết ngươi đi." Tu Thần nhún vai, tiếp đó bóng người biến mất.Hắn quay về trong miếu thờ, để mặc Kinh Như Tuyết và Hổ yêu tròn mắt nhìn nhau.Hổ yêu nhìn thấy được sát ý và sự vô tình trong đôi mắt của Kinh Như Tuyết.
Nàng thực sự muốn liều mạng với nó sao? Pháp Tướng cảnh đối phó với yêu quái cấp sáu, không có cửa thắng đâu! Điều đó khác nào nàng tự dâng mình lên cho nó giết?"Thực sự phải làm vậy sao?" Hổ yêu yếu ớt hỏi.Kinh Như Tuyết mặt không biểu cảm, pháp tướng Phượng Hoàng phía sau đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khí thế của nàng tăng vọt.Sắc mặt Hổ yêu cũng bắt đầu nghiêm nghị, thân hình nhanh chóng lướt về phía sau, cuối cùng bay thẳng lên trời, đứng lơ lửng giữa không trung.Trên người nó lờ mờ xuất hiện một ảo ảnh hình hổ màu vàng kim, thần thánh lại uy nghiêm.
Từng luồng sức mạnh cường đại từ người nó tản ra, làm rung chuyển cả không gian.Pháp Tướng cảnh và Hóa Thần cảnh cách nhau một trời một vực.Pháp Tướng cảnh chỉ có thể nắm giữ một chút ít sức mạnh của vạn vật trong trời đất.
Còn Thần Thông cảnh thì lại khác, mỗi một loại thần thông đều được sức mạnh của trời đất phù trợ mà thành.Uy lực hai bên không cùng đẳng cấp.Kinh Như Tuyết nhìn Hổ yêu đang ở giữa không trung, híp mắt lại, sát khí toàn thân bốc lên ngùn ngụt.Hữu tử vô sinh!Trận chiến này nhất định phải đánh!Cho dù biết mình không địch lại, Kinh Như Tuyết cũng không hề sợ hãi chút nào.
Bởi vì nàng tin tưởng vào Tu Thần.Hổ yêu cảm nhận được sát ý sắc bén đang bao phủ toàn thân Kinh Như Tuyết, lại thấy ánh mắt nàng không hề mang chút khiếp sợ hay hoang mang nào, nhất thời trong lòng nó vô cùng phiền muộn.Đều điên hết cả rồi!Mà thôi, giết thì giết, cùng lắm thì cuộc đời mình đến đây thôi! Từ một con hổ núi nhỏ nhoi mà sống được đến bây giờ cũng coi như đáng giá rồi."Nếu đã như vậy, thì xin thứ lỗi." Hổ yêu trầm giọng nói.Sau đó nó gầm vang trời, vô số linh khí trong trời đất tràn vào cơ thể nó.
Ánh hào quang lấp lánh tám phương, hình dáng một con hổ thần khổng lồ bao trùm lên người Hổ yêu, sau đó ánh hào quang thu lại.Trong nháy mắt, sức mạnh của Hổ yêu to lớn không gì sánh được, toàn thân lấp lánh ánh kim, được một lá chắn năng lượng màu vàng bao bọc lấy.Đây chính là thần thông bản mệnh của Hổ yêu: Thần Hổ Vương Thể.Chiến đấu với bất cứ ai, kể cả là kẻ có