Thấy rõ Hành Ngọc mặc đạo bào, thần sắc băng lãnh của Phạm Trường Bình thả lỏng xuống.
Hắn nghĩ Hành Ngọc là người tu đạo, ở cái Hoa Thành này- nơi đã đem đạo Phật trở thành tín ngưỡng trong hầu hết thành trấn, muốn nhìn thấy người tu đạo thứ hai rất là khó khăn.
"Vị này chính là.
.
" Phạm Trường Bình lên tiếng hỏi.
Triệu Phàm giải thích: "Chính là tiên tử ta đã nói với ngươi lúc trước, nàng tới giúp cha ta đổi thuốc.
"
"Thì ra là vậy, nếu trong nhà ngươi có khách không tiện, vậy tối nay ta lại đến tìm ngươi uống rượu.
"
Phạm Trường Bình cũng không cưỡng cầu, lắc lắc vò rượu rồi xoay người rời đi.
Triệu Phàm đưa mắt nhìn hắn rời khỏi.
Nhìn đối phương đã đi xa, lúc này hắn mới khép cửa gỗ lại, đi vào trong phòng giúp Liễu Niệm một tay để thay thuốc.
Giữa lúc đó, Triệu Phàm xuống phòng bếp đun nước.
Hắn vừa mới đổ đầy nước vào trong ấm đun, Hành Ngọc liền đi tới cửa phòng bếp, đứng ở ngoài cửa hỏi hắn: "Vừa rồi vị kia là bạn tốt của ngươi sao? Là ngươi nơi này hả?"
"Đúng vậy.
"
Triệu Phàm có chút câu nệ.
Sau khi trả lời câu hỏi, hắn dùng giẻ lau sạch tro bụi bám trên tay.
"Ta thấy hắn tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hẳn là đệ tử của một đại tông môn nào đó đi.
"
Trong bát đại tông môn chính đạo, ngũ đại môn phái tà đạo, đa số đệ tử nội môn đột phá Trúc Cơ kỳ là dưới năm mươi tuổi, đệ tử hạch tâm phần lớn là dưới ba mươi tuổi đột phá Trúc Cơ kỳ, mà thủ tịch đệ tử phần lớn là trên dưới hai mươi tuổi.
Vừa rồi nàng cố tình chú ý đến cốt linh của Phạm Trường Bình -- trên dưới ba mươi tuổi.
Tuổi còn trẻ như vậy đã có Trúc Cơ sơ kỳ, theo lý mà nói Phạm Trường Bình hẳn là vẫn nên ở trong đại tông môn tu luyện mới đúng.
Chắc chắn hắn không thể ở trong thành trấn nho nhỏ này một thời gian dài được.
Dựa theo logic này mà suy nghĩ, Phạm Trường Bình là phù hợp với đối tượng gần đây mới ra vào Hoa Thành.
Hơn nữa hắn còn là người địa phương, khả năng kết oán với vị Triệu thành chủ kia cũng rất lớn.
Thật trùng hợp, khoảng cách đến gần chân tướng cũng không còn xa nữa.
Hành Ngọc không ngại dành nhiều chút tâm tư cho Phạm Trường Bình.
Triệu Phàm bất giác cười rộ lên, trong nụ cười lộ ra vài phần tự hào đối với bạn tốt: "Đúng vậy, ta nghe Trường Bình nói hắn là đệ tử Hư Không Minh.
"
Hành Ngọc hồi tưởng lại tài liệu về Hư Không Minh.
Trước khi nàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã lật xem những điển tịch kia, lúc này liền có đất dụng võ.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hành Ngọc cuối cùng cũng nhớ tới tin tức có liên quan đến môn phái này.
- Môn phái nhị lưu, tông chủ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Trong tông môn tất cả đệ tử đều là đạo tu, hơn nữa lại hết sức căm ghét Phật tu.
Hận thù cực độ với phật tu?
Hoa Thành là nơi có tín ngưỡng Phật giáo sâu đậm, không nói dân cư địa phương sẽ trăm phần trăm tín Phật, nhưng tuyệt đối sẽ không cừu hận Phật giáo.
Trừ phi có ẩn tình trong đó.
Những ý nghĩ này đều là suy đoán của nàng.
Hành Ngọc nói: "Ta không quấy rầy ngươi đun nước nữa.
" Rồi lui trở lại sân viện.
Nàng truyền âm cho Liễu Niệm đang giúp người bôi thuốc trong phòng: "Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, chờ ngươi bận xong thì đến quán mì đầu hẻm tìm ta.
"
Chào hỏi xong, Hành Ngọc rời khỏi nhà Triệu Phàm, đi đến quán mì ở đầu ngõ -- đây chính là quán mì lần trước nàng hỏi thăm chuyện của Mãn Tuyết Nhi và Triệu Phàm.
Hiện tại không phải giờ dùng cơm, trong quán chỉ có lác đác vài vị khách.
Lão phụ nhân còn nhớ rõ Hành Ngọc, nàng vừa đi vào bên trong, lão phụ nhân liền bưng ly nước ra nghênh đón: "Tiên tử người lại tới rồi.
"
"Đúng vậy nha, mì hoành thánh ở đây rất hợp khẩu vị của ta, sáng sớm ta ra ngoài còn chưa kịp ăn cái gì, liền đặc biệt tới đây một chuyến.
"
Lời này của nàng bất luận là thật hay giả, nghe được cũng làm cho người ta thật vui vẻ.
Trên khuôn mặt đầy vẻ phong sương của bà lão nở rộ nụ cười.
"Vậy đợi lát nữa ta cho vào bát của tiên tử thêm nhiều mì một chút.
"
"Làm phiền rồi.
"
Bà lão dùng khăn lau lại bàn, rồi mới đi qua giúp lão nhân gia một tay làm mì hoành thánh.
Không lâu sau, ông lão bưng bát mì tới.
Hành Ngọc lấy ra một đôi đũa, đang định mở miệng hỏi thăm chuyện của Phạm Trường Bình, đã thấy một đạo tu thần sắc lãnh đạm bước vào quán.
- Chính là Phạm Trường Bình.
Hành Ngọc đè xuống ý nghĩ muốn dò hỏi, dùng đũa trộn đều mì trong bát.
Phạm Trường Bình ngồi xuống bàn bên cạnh Hành Ngọc.
"Là Trường Bình đó hả, hôm nay muốn ăn gì đây?" Ông lão đi qua, cười tủm tỉm hỏi.
Phạm Trường Bình: "Hai bát mì hoành thánh, cho cay thêm một chút.
"
Chờ lão phụ rời đi, hắn đặt bội kiếm ở góc khác của bàn, lưng vẫn dựng thẳng như trước.
Hành Ngọc nuốt mì hoành thánh đang nóng hổi trong miệng xuống, trong lòng có chút tiếc nuối: Nếu như trước kia nàng học qua thuật tra xét tà ma, hiện tại đã có thể trực tiếp dò xét Phạm Trường Bình rốt cuộc là tình huống gì.
Xem ra chờ đến lúc có thời gian rảnh rỗi, nàng phải đến tìm Liễu Ngộ thỉnh giáo công pháp mới được.
Dù sao công pháp này cũng không phải là bí tịch chân truyền gì đó của tông môn, nếu như nàng muốn học, Liễu Ngộ hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Trong lúc Hành Ngọc thất thần, Phạm Trường Bình đã chú ý tới nàng.
Có điều hắn không có đem chuyện này để ở trong lòng, chờ hai chén mì được nấu xong, hắn liền vùi đầu nghiêm túc ăn.
Hai cái bát rất nhanh đã thấy đáy, Phạm Trường Bình lấy tiền đồng từ trong túi đựng đồ ra định trả tiền, tiểu hòa thượng Liễu Niệm đã xách hòm thuốc đi vào quán mì, trực tiếp tới trước mặt Hành Ngọc.
"A di đà Phật, Lạc chủ, ta xong việc rồi.
"
Hành Ngọc ra hiệu cho hắn ngồi xuống: "Muốn ăn gì nào?"
"Ta cũng muốn một bát mì hoành thánh.
" Liễu Niệm ngồi xuống đối diện nàng.
Nghe thấy hắn trả lời, Hành Ngọc nghiêng đầu nhìn lão phụ nhân: "Bà chủ, phiền toái lại làm thêm một bát mì nữa.
"
Nàng vừa hô xong, Phạm Trường Bình ở bàn bên cạnh đột nhiên cầm trường kiếm lên, lại hung hăng đập thân kiếm lên trên bàn gỗ.
Tiếng va chạm rất lớn, khiến cho tất cả mọi người trong quán mì đều nhìn về phía hắn.
Phạm Trường Bình đứng dậy, ánh mắt hơi nheo lại, thần sắc lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng.
Hắn nhìn về phía Hành Ngọc, lạnh lùng nói: "Thân là đệ tử tu đạo, lại có quan hệ tốt như vậy với Phật tu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình thật hổ thẹn với đạo tổ sao.
"
Nói xong, trực tiếp phất tay áo giận dữ bỏ đi.
Liễu Niệm: "! "
Người này là ai, lại quản rộng như vậy.
Bất quá hắn cũng ước gì vị Lạc chủ này cách thật xa sư huynh hắn ra!
Sắc mặt Hành Ngọc đột nhiên biến đổi.
Vẻ mặt nàng thập phần khó coi, giọng nói có chút không khách khí.
"Ta lại không biết hắn, hắn dựa vào cái gì mà quản rộng như vậy? Ông chủ, đây là người Hoa thành các ngươi sao, ta cùng bằng hữu của mình nói chuyện, hắn đột nhiên lên tiếng trào phúng, không khỏi có phần không có giáo dưỡng đi!"
Đối với tính khí của nàng Liễu Niệm vẫn hiểu rõ đôi chút: "?"
Yêu nữ này tính tình thong dong, hoàn toàn không giống như người sẽ bởi vì bị người khác nói mấy câu liền tức giận nha.
"Tiên tử xin bớt giận.
" Ông lão vội vàng nói, hắn thật sợ vị tiên tử này tức giận, cửa hàng nhỏ này của bọn họ sẽ gặp họa.
Bà lão cũng dừng công việc rửa chén lại đi tới, cẩn thận khuyên nhủ: "Tiên tử, đứa nhỏ Trường Bình này ở bên ngoài chịu chút khổ, cho nên tính tình có phần không tốt, xin ngài hiểu cho.
"
Hành Ngọc nhìn về phía bà cụ: "Vậy hắn thật sự là người Hoa thành các ngươi sao? Kỳ lạ, trong Hoa thành này đa phần đều là tín đồ của Phật môn, vậy sao hắn lại tu đạo, còn có cừu hận với Phật tu nữa?"
Hai vị chủ quán nhìn nhau, dường như đang cân nhắc xem có nên nói hay không.
Cuối cùng, vẫn là bà lão thở dài trước: "Việc này nói ra cũng rất dài.
"
Hành Ngọc ngồi vững, thần sắc cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Cô khẽ cười nói: "Nếu như cửa tiệm không vội, có thể nói một cách tường tận được không? Ta thực có chút nghi hoặc không rõ lắm.
"
Liễu Niệm giơ tay gãi gãi đầu.
Gãi gãi, bỗng nhiên hắn hiểu ra: Vừa rồi nàng bày ra cái phản ứng kia, không phải chỉ là cử chỉ sáo rỗng đâu.
Hai ông bà quả thực không ý thực được đã bị Hành Ngọc lung lạc.
Lúc này quán mì không có khách mới đến, lão nhân đi lấy mì cho Liễu Niệm, lão phụ có chút sợ hãi ngồi bên cạnh Hành Ngọc, giới thiệu tình huống của Phạm Trường Bình với nàng.
Hành Ngọc thấy bà căng thẳng, rót một chén nước đẩy tới trước mặt bà.
Cầm ly nước, lão nhân mới cảm thấy thoải mái hơn: "Thật ra Trường Bình khi còn nhỏ rất tin Phật, hơn nữa vẫn luôn quyết chí trở