Hành Ngọc đem sương phòng của mình nhường cho Mật Nghi ở nên nàng không còn chỗ ngủ lại.
Nàng xuống lầu đi tìm chưởng quỹ, muốn thuê thêm một gian sương phòng nữa.
"Tiên tử, hiện tại trong tửu lâu chỉ còn lại phòng chữ Huyền thôi."
Chưởng quỹ dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Tửu lâu lấy Thiên Địa Huyền Hoàng để phân chia sương phòng, phòng chữ Huyền là sương phòng có điều kiện kém nhất.
Về phần phòng chữ Hoàng là một phòng đặt một chiếc giường lớn, mấy người ở chung cùng một chỗ, điều này càng khiến Hành Ngọc không có khả năng vào ở.
Ở bên ngoài, Hành Ngọc kỳ thật không quá quan tâm đến điều kiện sống.
Đối với tu chân giả mà nói, chỉ cần có một bồ đoàn ngồi thiền là có thể ứng phó cả đêm.
"Vậy thì cho ta..."Vừa nói được một nửa, bên cạnh vang lên âm thanh Liễu Ngộ cắt ngang nàng: "Nếu Lạc chủ không chê, có thể ở trong sương phòng của bần tăng, bần tăng chuyển đến ở cùng một chỗ với sư đệ."
Hành Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói một tiếng tốt, không cự tuyệt ý tốt của hắn.
"Lạc chủ lên đây với bần tăng đi."
Liễu Ngộ dẫn nàng đến sương phòng.
Hắn đẩy cửa vào, thu thập đồ đạc của mình.
Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, đồ đạc của hắn cơ bản đều ở trong nhẫn trữ vật.
Hành Ngọc đi theo phía sau hắn vào trong sương phòng, chỉ cảm thấy chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt hương bồ đề —— loại hương vị này mang theo một cỗ cảm giác khiến cho người ta ngưng tâm tĩnh thần, cũng không khó ngửi.
Chắc là khi Liễu Ngộ tụng kinh đốt hương lên, ngày ngày đều huân hương nên sương phòng cũng nhiễm loại mùi hương này.
"Lạc chủ cá cược thua rồi."
Liễu Ngộ đang sửa sang lại giường đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?"
Hành Ngọc trả lời theo bản năng.
Nói xong nàng mới phản ứng lại —— ngày hôm nay xảy ra một loạt chuyện, nàng đã quên hết vụ đánh cuộc giữa nàng và Liễu Ngộ.
"Lạc chủ đã quên rồi sao?"
Hành Ngọc: ...Vốn dĩ ta gần hỏi ra rồi, ai ngờ Mật Nghi đột nhiên xuất hiện."
Nàng vô thức biện minh cho mình hai câu.
Vụ cá cược này nàng thua cũng quá oan!
Liễu Ngộ quay đầu lại nhìn nàng, trong giọng nói hàm chứa ý cười: "Vậy nên, Lạc chủ muốn quỵt nợ hả?"
Lúc Liễu Ngộ đưa ra đánh cuộc, căn bản Hành Ngọc không nghĩ tới mình sẽ thua.
Nàng một tay đỡ trán, tay kia tùy ý vẫy vẫy: "Ta đã thua cược rồi.
Nhân phẩm ta xấu như vậy sao? Ta thua thì bị phạt cái gì, vì huynh nấu một bữa ăn chay đúng không, chờ sau khi trở về Hoa Thành ta lập tức thực hiện lời hứa."
"Vậy bần tăng kia liền chờ đợi."
Sau khi thu xếp lại giường, Liễu Ngộ rời khỏi gian sương phòng này, đi tới sương phòng Liễu Niệm.
Sương phòng Tiểu hòa thượng Liễu Niệm không mở cửa sổ, Liễu Ngộ liền đi qua đem cửa sổ gỗ nâng lên.
Khi cửa sổ mở ra một nửa, hắn tình cờ nghe được những người bán hàng rong bên ngoài thét to.
***
Hành Ngọc dựa vào giường lật xem "Đại lục điển tịch".
Nhận một kích nén giận của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, dù đã ăn vào Bồ Đề Đan rồi nhưng kinh mạch của nàng vẫn đau đớn âm ỷ, không thể làm được các loại việc như luyện chữ, Hành Ngọc đành phải đọc sách để giết thời gian.
Vừa lật một trang sách, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa, Hành Ngọc buông "Đại lục Điển tịch" xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Liễu Ngộ ôm một bình hoa nhỏ đứng ngoài cửa sương phòng.
Trong bình cắm một nhành mai nở rộ, có gió nhẹ nhàng xuyên qua, thổi hương hoa mai lưu động trong không khí.
"Có chuyện gì sao?"
Liễu Ngộ đem bình hoa trong tay đưa về phía trước: "Bần tăng vừa mới nhìn thấy có người bán hàng rong đang bán hoa mai, liền đi xuống mua cho Lạc chủ một cành, Lạc chủ có thể đặt nó lên bàn thưởng thức xem."
Hắn nhớ rõ trên bàn trong phòng của nàng vốn có bày một nhánh hoa mai.
Hành Ngọc nhận lấy bình hoa, dùng đầu ngón tay gảy gảy cánh hoa.
Nhớ đến những lời hắn nói lúc trước, trên mặt Hành Ngọc nhiễm vài phần ý cười: "Không phải ngươi không đồng ý việc hái hoa sao?"
Liễu Ngộ chỉ dùng một câu liền chặn đứng câu nói của Hành Ngọc.
Hắn nói: "Hoa không phải do bần tăng hái, là bần tăng dùng tiền mua."
Hành Ngọc: ...
Thật có đạo lý.
Không phải hắn không thương hoa tiếc ngọc, mà là chủ quầy kia ra tay phá hoa.
Hắn chỉ chi tiền để mua hoa, thúc đẩy nhu cầu, để cho chủ quầy hàng tiếp tục đi theo con đường tàn phá hoa để kiếm tiền mà thôi:)
"Chẳng trách tài hùng biện của hòa thượng lại tốt như vậy, nếu biện minh không tốt, rất nhiều lúc sẽ không có cách nào có thể nói chuyện biện bạch cho mình." Hành Ngọc phun trào.
Trên mặt Liễu Ngộ nhiễm vài phần ý cười: "Lời bần tăng nói sai rồi hả?"
"Không, thế nên ta mới khen ngươi hùng biện tốt đó." Dừng một chút, Hành Ngọc bổ sung, "Có điều ta rất thích."
Nhất định phải cố giữ nguyên tắc việc nhỏ không đáng kể, kỳ thật cũng không tính là một chuyện tốt.
Liễu Ngộ đã quen với phong cách nói chuyện của nàng, nghe vậy chỉ cười cười.
Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên nhận thấy điều gì không đúng, nghiêng đầu nhìn về phía sương phòng cách vách.
Cửa sương phòng cách vách mở hé, có một góc áo bào màu lam lộ ra.
Mật Nghi sau khi tỉnh lại không biết đã đứng ở nơi đó nghe bao lâu, nhìn bao lâu.
Theo tầm mắt Liễu Ngộ nhìn qua, đuôi lông mày Hành Ngọc khẽ nhíu: "Ngươi tỉnh rồi."
Bị hai người bắt ngay tại trận, Mật Nghi vẫn thản nhiên như trước.
Nàng lộ ra nửa người gật đầu chào hỏi với hai người rồi lại lui về sương phòng, thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.
Hành Ngọc khẽ nhíu mày.
Thật ra,đối với hai người Viên Tĩnh và Mật Nghi này, nàng cũng không tính là có nhiều hảo cảm.
Trước khi Mật Nghi xuất hiện, Viên Tĩnh còn có thể nhớ kỹ ý nghĩa dạy dỗ của Phật môn.
Nhưng sau khi nàng xuất hiện, hắn lại vì Mật Nghi mà buông bỏ nguyên tắc mà mình vẫn luôn tuân thủ.
Hành Ngọc cũng hy vọng Liễu Ngộ sẽ vì nàng mà thay đổi thông suốt.
Nhưng điều nàng hy vọng, chỉ là thay đổi một chút chi tiết nhỏ không ảnh hưởng đến đại cục.
Bất cứ điều gì cũng không được vượt qua nguyên tắc đúng sai, càng không được vượt qua đại đạo mình đang theo đuổi.
Đương nhiên, cho dù không có nguyên nhân trên, riêng chuyện Viên Tĩnh đả thương nàng, Hành Ngọc sẽ không có khả năng sinh ra hảo cảm gì với Viên Tĩnh!
Còn Mật Nghi thì sao!
Mật Nghi vì đề cao tu vi mà thải dương bổ âm, cho dù cuối cùng nàng đã bồi thường cho bọn Chu Sáng, nhưng tạo thành thương tổn cũng là thật.
Người nửa chính nửa tà như vậy, cũng rất khó làm cho người ta dâng lên hảo cảm.
Sở dĩ Hành Ngọc giữ Viên Tĩnh cùng Mật Nghi ở lại trong tửu lâu, còn để cho Mật Nghi ở trong sương phòng của nàng, chủ yếu vẫn do có cân nhắc khác.
***
Trưa hôm sau, mặt trời chói chang.
Bình thành hiếm khi nhìn thấy mặt trời lên cao như vậy, Hành Ngọc đi ra tửu lâu tắm nắng.
Nàng duỗi thắt lưng, dư quang nhìn thấy có một thân ảnh quen thuộc mặc tăng bào màu xám đưa lưng về phía nàng ngồi.
—— chính là Liễu Ngộ.
Đối diện Liễu Ngộ, có hai tiểu khất cái nhu thuận ngồi trên mặt đất, nâng mặt, ánh mắt cũng không chớp chăm chú theo dõi hắn.
Hành Ngọc đi về phía trước vài bước, mới thấy rõ Liễu Ngộ đang làm cái gì.
Tay trái hắn cầm một khối gỗ, tay phải cầm dao điêu khắc.
Dao khắc ở trong tay hắn không ngừng chuyển động đảo qua trượt lại, hắn khoanh chân ngồi, không ít mảnh vụn gỗ đều rơi trên đầu gối hắn.
Chẳng bao lâu, một thanh kiếm gỗ nguyên mẫu hình thành trong tay hắn.
Hành Ngọc cảm thấy thú vị, đi tới cửa hàng bánh bao bên cạnh mua ba bánh thịt một chay.
Bốn cái bánh bao đều dùng giấy bọc lại, Hành Ngọc cầm chúng, bước nhanh đến trước mặt tiểu khất cái rồi ngồi xổm xuống, phân cho bọn họ mỗi người một cái bánh bao thịt.
Chờ Hành Ngọc xoay người, phát hiện Liễu Ngộ vừa rồi còn đang chuyên tâm chạm khắc gỗ, giờ đang giương mắt nhìn nàng.
Hành Ngọc không đứng lên, chỉ nhích thêm hai bước về phía hắn, đem bánh bao chay đưa đến bên miệng hắn.
Bánh chay này hẳn là nhân củ sen.
Tiến đến quá gần, Liễu Ngộ mơ hồ có thể ngửi được mùi củ sen trong đó.
"Để bần tăng tự mình làm đi."
"Trên tay ngươi đều là vụn gỗ, để ta đút ngươi ăn đi."
Đợi một hồi lâu, thấy Liễu Ngộ vẫn không có phản ứng gì, Hành Ngọc bất đắc dĩ, đành phải đưa bánh bao cho hắn.
Nhưng sau một khắc, Liễu Ngộ hé miệng cắn một miếng bánh.
Hắn nuốt bánh bao trong miệng xuống, nói với Hành Ngọc: "Phiền Lạc chủ rồi."
Nói xong, lại há miệng cắn một cái.
Hành Ngọc: ...
Thẳng đến khi Liễu Ngộ ăn vài miếng bánh bao, Hành Ngọc mới phục hồi tinh thần lại.
Nhìn hắn ăn thong dong ngon lành như vậy, Hành Ngọc...!
Đột nhiên có chút thèm bánh bao chay.
"Ăn ngon không?" Nàng hỏi.
Liễu Ngộ gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Hắn không đặt nặng việc ăn uống, bánh bao này cũng đạt tiêu chuẩn với khẩu vị bình thường.
Hành Ngọc trực tiếp đưa chiếc bánh bao đã ăn một nửa cho Liễu Ngộ: "Ngươi tự mình cầm đi, ta cũng đi mua một cái bánh chay nếm thử xem sao."
Liễu Ngộ: ...
Người vừa mới muốn tự tay cho hắn ăn là ai?
Chỉ khen một câu bánh chay bao ngon, Lạc chủ liền trực tiếp thay đổi chủ ý?
Hành Ngọc không chú ý tới vẻ mặt ngưng trệ xuống của Liễu Ngộ.
Nàng đưa bánh bao thịt mình mua cho tiểu khất cái, sau khi đứng lên liền chạy phốc về phía cửa hàng bánh bao vừa rồi mua một cái bánh chay.
Dùng sức cắn một ngụm lớn, Hành Ngọc suýt nữa không thể nuốt bánh bao trong miệng.
Nàng cũng không nên tin vào khẩu vị Liễu Ngộ mới phải chứ!
Nhìn thấy một màn này, Mật Nghi dựa vào cửa tửu lâu bật cười.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng khiến cho đóa hoa phù dung ở đuôi mắt càng thêm mỹ lệ.
Nghe được tiếng cười của Mật Nghi, Hành Ngọc bình tĩnh nuốt bánh bao xuống: "Ngươi nghỉ ngơi đủ rồi sao?"
"Ừ, ta muốn ra ngoài tắm nắng." Mật Nghi cười.
Chờ Hành Ngọc đi tới bên cạnh nàng, Mật Nghi hỏi: "Hòa thượng đi cùng ngươi có thân phận gì ở Vô Định Tông?"
Bước chân Hành Ngọc không dừng lại, nhưng cũng không giấu diếm: "Phật tử Vô Định Tông, có tiên thiên phật cốt, phật môn chi quang."
Sau khi trả lời xong, nàng trực tiếp đi tới bên cạnh Liễu Ngộ, ngồi ở chỗ đó nhìn hắn điêu khắc gỗ.
Trên mặt Mật Nghi hiện ra kinh ngạc nồng đậm.
Điêu khắc ra hai thanh kiếm gỗ tinh xảo, Liễu Ngộ đưa chúng cho hai tiểu khất cái.
Hai tiểu khất cái nhận lấy kiếm gỗ, cao hứng chạy đi.
"Ta thấy bên cạnh còn có gỗ thừa kìa." Hành Ngọc ám chỉ.
Không biết có phải Liễu Ngộ nghe hiểu ám thị của nàng hay không, tóm lại chỉ trả lời rất chung chung nói: